Sai Phi Dụ Tình

Chương 145 : Hàn nổi giận

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




"Cái gì?" Mắt Bách Lý Hàn đột nhiên híp lại, lạnh lùng nhìn tiết mụ mụ, đôi môi run rẩy: "Ngươi… ngươi lặp lại lần nữa coi!"



Bị ánh mắt sắc bén của Bách Lý Hàn quét qua, mụ mụ vô cùng hoảng sợ, tâm cũng đánh trống thùng thùng. Cả đời của nàng, chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác kinh hoàng như vậy.



"Ý ta nói, nàng tên gọi Hàn Nhị, là người mới tới Túy hoa lâu của chúng ta và đứng đầu bảng!" Dưới mục quang như muốn giết người của Bách Lý Hàn, mụ mụ không khỏi nơm nớp lo sợ nói. Lão Thiên, đây là người nào a, khí phách thật khiến người khác kinh sợ



Hàn Nhị? Tên lại còn đứng đầu bảng?



Trước tình huống này Bách Lý Hàn xác định lỗ tai của mình hoàn toàn không có mao bệnh, sắc mặc càng thêm âm trầm. Vốn hàn độc vừa mới rút lui, sắc mặt còn cực kỳ tái nhợt, lúc này lại âm u khó dò như mây đen vần vũ. Thật sự là rất phù hợp với câu thơ "Hắc Vân áp thành thành muốn tồi".



Bách Lý Hàn vốn luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, ngay cả khi gặp thiên đại sự, cũng vẫn duy trì được bộ dạng băng tuyết, sắc mặt không hề mất đi vẻ bình tĩnh. Nhưng, hiện tại, hắn đã có chút không kiềm chế được.



Hắn đứng ở một góc trong đại sảnh, ánh mắt gắt gao khóa lấy thân ảnh đang đánh đàn của Lưu Sương.



Chỉ thấy Lưu Sương bình tĩnh ngồi ở trên đài, xuôi tay đánh đàn, khi nàng cúi đầu thì đường cong ở cổ tuyệt đẹp cùng tao nhã. Ánh đèn kiều diễm chiếu trên võ đài, ẩn hiện trong đó bóng dáng nàng hoạt bát mà say lòng người.



Nàng căn bản không nhìn thấy hắn, họa chăng nếu có thấy được, chỉ sợ nàng cũng quay hướng khác.



Trong lòng Bách Lý Hàn lập tức thăng lên một cảm giác chua xót khó tả, lời hắn nói khi nãy quá độc ác, hẳn là làm nàng đau lòng lắm, nàng sao có thể còn để ý tới hắn? Mà hắn, đã hưu nàng rồi thì lấy tư cách gì quan tâm?



Nhưng là, hắn không cho phép nàng làm kỹ nữ Túy hoa lâu.



Vừa nghĩ tới tiếng đàn tuyệt mỹ động thính của nàng bị những tên đồ lãng tử lắng nghe, dung nhan xinh đẹp lại bị vô số nam nhân ngắm nghía, say mê, tâm hắn, tựa như bị đốt cháy đến khó chịu, một sự tức giận hỗn loạn, cộng thêm sự chua xót nồng đậm đả kích lý trí từng bước bành trướng mở ra.



Hắn tuyệt không cho phép, quyết không cho phép bất cứ nam nhân nào nhìn nàng.



Hắn đảo ánh mắt sắc như đao lướt một vòng quanh phòng, thấy rất nhiều biểu tình khác nhau qua ánh mắt, kinh ngạc có, mê đắm có, bao phủ bóng dáng thanh lệ của Lưu Sương cũng có. Thậm chí, còn có kẻ khóe miệng đầy nhỏ dãi thèm thuồng như dài tận ba, kích hắn nhìn đến nỗi muốn giết người.



"Mụ mụ, ngươi nhanh đi gọi nàng xuống!" Lông mi thon dài trên cặp mắt đẹp của Bách Lý Hàn vặn ngày càng gấp, hắn lãnh thanh nói.



Tiết mụ mụ ngẩn ra, nghĩ thầm, Bách Lý Hàn công tử này thật đúng là đã thích Hàn Nhị, thật sự là một công tử đa tình dễ đổ, mới vừa rồi vẫn còn thâm tình với Tiêm Tiêm, chỉ sau một thoáng chốc, liền di tình chuyển luyến.



Tiêm Tiêm dù thế nào cũng đã ở Túy hoa lâu năm năm, tiết mụ mụ ít nhiều cũng có cảm tình với nàng ấy, nên lúc này thay mặt Tiêm Tiêm đòi lại công bằng.




Ý vị này rút cục như thế nào! Trên môi Lưu Sương không khỏi gợi lên một nét cười nhợt nhạt.



Bách Lý Hàn ôm Lưu Sương vào trong xe ngựa, kéo Lưu Sương tới chỗ ngồi bên trong xe.



Không gian bên trong có chút nhỏ hẹp, Bách Lý Hàn mở đèn chiếu sáng, soi rõ dung nhan thanh lịch của Lưu Sương. Lãnh mai hương khí trên búi tóc nàng nhàn nhạt lượn lờ trong xe, Bách Lý Hàn ngồi đối diện Lưu Sương, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng còn tràn ngập hỏa nhiệt, hắn tức giận: "Ngươi có còn biết liêm sỉ hay không, đi bán mình vào thanh lâu, ngồi trên đài cao hát rong kiếm tiền?"



Lưu Sương nhìn hắn giận dữ, nàng không tức giận, ngược lại trên môi còn nở một nụ cười vui vẻ: "Ta chính là không biết liêm sỉ, nhưng chẳng liên quan gì đến ngươi. Ta đã bị ngươi hưu, không phải sao? Ta hát rong cũng được, bán mình cũng được, ngươi có tư cách gì quản ta? Ngươi không trụ lại hậu viện cùng với Tiêm Tiêm, mang ta đến nơi này làm gì?"



Bách Lý Hàn bị Lưu Sương làm cho nghẹn lời, sắc mặt càng thêm trầm trọng.



Đúng vậy, mới vừa rồi hắn đã hưu nàng, giờ không nên xen vào chuyện của nàng nữa!



"Ngươi cho rằng ta nguyện ý quản ngươi? Ngươi là từ trong Vương phủ của ta đến đây, ta có thể nào để ngươi làm cái việc thấp hèn đó, ngươi bảo ta, phu quân cũ của ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ?" Bách Lý Hàn nói một hơi, thốt ra những lời khó nghe.



Lưu Sương trong lòng lạnh giá, tức giận, hàm răng cắn chặt run lên, nàng lạnh lùng nói: "Bách Lý Hàn, ngươi cứu ta bởi vì ta làm mất mặt của ngươi sao?"



"Không sai!" Bách Lý Hàn lãnh thanh nói, tâm lại mãnh liệt co quắp một phen.



"Như vậy, ta sẽ không nói với bất cứ ai ta từng là Vương phi của ngươi, như vậy ta đi được chưa!" Lưu Sương tức giận đến nỗi gương mặt ửng đỏ, đứng dậy từ trong xe đi xuống. Giờ khắc này, lòng nàng thật trống trải, thật giống như vừa đánh mất cái gì.



Đừng nói là nàng không hiểu tâm Bách Lý Hàn, ngay cả khi hắn thật rất thương nàng, ngay cả khi hắn làm như vậy là vì muốn tốt cho nàng, nàng cũng nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho hắn.



Ngoài xe ngựa tuyết đọng trắng xóa, xe ngựa lăn trên tuyết, kẽo kẹt kẽo kẹt vang. Gió lạnh thổi bay xiêm áo của nàng, lạnh thấu xương.



"Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ!" Xa xa, Hồng Ngẫu trong bộ lam thường đi xuống từ một chiếc xe ngựa sang trọng, chạy vội tới bên Lưu Sương.



Phía sau nàng, một y nhân Ngọc Thụ Lâm Phong cũng nhẹ nhàng đi xuống từ chiếc xe ngựa đó.



Quần áo tung bay, hắc bạch phân minh, trong ánh mắt lộ ra sự ân cần, chính là Bách Lý Băng.



Bách Lý Băng vừa nghe Lưu Sương gặp nạn, không nói hai lời, liền ngồi xe ngựa cùng Hồng Ngẫu trực chỉ Túy hoa lâu đi tới.