Sai Phi Dụ Tình

Chương 154 : Gặp nhau như mộng

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Bách Lý Băng không hiểu, hắn chỉ không hài lòng với Mỗ Dã, Đoạn Khinh Ngân và Thu Thủy thì tuyệt đối ôn hòa. Hắn cũng là người thông minh, đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ vì bản thân bọn họ cũng muốn thành thân với Lưu Sương.



Mấy người này không phải đều thích Sương Sương chứ? Nếu sự thật là như vậy hắn thực sự thảm.



Ba người này hiện tại đều là tuyệt thế cao thủ, hắn ứng phó với một người đã phải cố hết sức. Mặc dù bọn họ mỗi người thay nhau xuất một chiêu, nhưng là, không phải một người, hắn rất khó đoán xuống chiêu gì, từ nơi nào tấn công tới.



Hơn hết lâu lắm hắn cũng không gặp phải cao thủ. Lập tức cũng đấu cao hứng, giữa cơn mưa nổi lên quay cuồng mịt mù, trong lúc đó chỉ thấy mênh mông mưa bụi, kiếm quang lóe ra, đao khí dày đặc.



Trời càng lúc càng mưa lớn, bốn người vẫn còn giao đấu, khí thế hừng hực.



Lưu Sương nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy những thị vệ và người hầu cũng đang tập trung tinh thần nhìn, hoàn toàn không để ý đến trời đang mưa.



Ngay cả những thị vệ này cũng là cao thủ, nhưng chưa thấy nơi nào quyết đấu đặc sắc như vậy, đây chính là "Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã, Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc." Câu nói có nghĩa là những vị này khó ở cùng một chỗ đó. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



Những người này càng nhìn càng ngây người, ngay trong phủ Tĩnh Vương náo loạn thật không tưởng, thật là có bản lĩnh. Càng làm cho bọn họ kinh dị chính là, trời ạ, trời ạ,những khí chất đều là toát ra từ những nam nhân này, công phu là tuyệt đỉnh cao thủ hơn nữa đều rất tuấn tú, còn có là mỗi người đều làm tướng soái.



Lưu Sương nhìn trong mưa bụi mênh mông bóng dáng bọn họ đánh nhau kịch liệt, âm thầm lắc đầu.



Chính là một hôn sự như thế nào liền biến thành đánh nhau, lúc này chuẩn bị không kịp.



Mấy người này đều là những người có thân phận không nhỏ, Đoạn Khinh Ngân từng là Thái Tử, Thu Thủy hiện tại địa vị ở Vũ Quốc dưới một người mà trên vạn người, mà Mộ Dã cùng không cần phải nói, là một chủ một nước. Bọn họ bất chấp thân phận mà đánh nhau làm cho một đám thị vệ ngơ ngác, cũng không quản mưa gió làm ướt hết quần áo trên người.



Mặc dù Lưu Sương không biết rõ ràng mối hiềm khích của những nam nhân này, nhưng cũng cảm giác mơ hồ ý trong lòng bọn họ.



Đều là vì nữ tử, trên mặt không thể lau nước mắt, bọn họ đều là nam nhân, là nam nhi thì không có nước mắt, bọn họ liền không thể làm gì khác hơn là quyết đấu trong lòng tích tụ bao nhiêu thì phát tiết.



Bọn họ càng đấu càng hăng say không thấy có điểm dừng. Lưu Sương trong lòng nhớ đến Bách Lý Hàn thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ ở chỗ này nhìn bọn họ điên cuồng, vì vậy liền mang Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi đến hậu viện thăm Bách Lý Hàn



Thanh nhi từ lúc nhìn thấy Mộ Dã trong lòng có chút bần thần, Lưu Sương biết rõ trong lòng Thanh nhi vẫn còn lưu luyến si mê Mộ Dã, xem ra lần này nàng phải giúp bọn họ mới được



Lưu Sương vừa nghĩ vừa ven mép bờ đá mà đi, đây là phủ đệ mà hoàng thượng mới ban cho Bách Lý Băng, nơi này nàng chưa quen thuộc, vừa có thị nữ mới nói với nàng hoàng thượng nghỉ ngơi tại hậu viện Nhã Cư



Tĩnh Vương phủ sau khi kiến tạo lại thanh tịnh đẹp đẽ. Mãn đình xanh ngắt, đập vào mắt tất cả là màu xanh, làm cho người ta vừa nhìn thấy trong lòng tức thì có cảm giác. Theo đường mòn đi tới, vòng qua hòn giả sơn nhìn thấy sau hòn giả son là một biệt viện đúng là Nhã Cư.



Trước cửa Nhã Cư, thị vệ, thái giám canh phòng nghiêm ngặt. Lưu Sương tỉnh ngộ ra thân phận của mình, không thể vào thăm hắn, hắn bây giờ là hoàng thượng, trong lòng nhanh chóng buồn bã.



Lưu Sương đứng ở tại hòn giả sơn, mưa phùn theo gió làm ướt chiếc ô, hỉ phục đỏ tươi phất phơ trong mưa mang theo một vẻ tươi đẹp nhưng thê lương. Gió cuốn dịu dàng, mưa phùn li ti rơi trên mặt nàng, cảm giác mát mát thấm vào tận lòng nàng. Mưa lớn dần, giọt mưa rơi trên lá cây, phát ra những tiếng vang nhỏ giống như một âm thanh đập vào trong lòng Lưu Sương.



"Tiểu thư, chúng ta trở về thôi, mưa càng lúc càng lớn" Hồng Ngẫu nhẹ giọng nói



Lưu Sương nhàn nhạt lên tiếng, xoay người hướng đường về. Trong mênh mông mưa phùn cách nơi đó không xa dưới tán ô trúc nhỏ Vô Sắc đứng đó, hắc bào của hắn đã bị mưa làm ướt, nhìn qua thật giống như du hồn.



Tại Tĩnh Vương phủ Lưu Sương nhìn thấy hắn trông thật kinh dị, từ trước đến mấy ngày nay đều ở cùng với gia gia tại Bạch phủ, cũng không nghĩ hắn sẽ đến Tĩnh Vương phủ của Bách Lý Băng.



"Ngươi tới đây làm gì?" Lưu Sương kinh ngạc hỏi




Bên trong sơn cốc yên tĩnh tuyệt đối, từ chỗ gốc cây hoa đến nơi này là một đoạn đường đá, phía trên là cây cỏ, trong đêm gió chập chờn, người kia đi lại rất chậm, rất nhẹ nhàng hướng Lưu Sương bước tới.



Đầu đêm mùa xuân, mang theo một màu xanh đen thần bí, trên trời sáng lên một chấm nhỏ giống như đá quý, ánh trăng rất mông lung thật giống như tâm tình Lưu Sương lúc này mông lung bất an.



Hắn đi tới trước mặt nàng, đứng lại cách đó không xa.



Trong đêm núi ánh trăng mênh mông, tĩnh không có một chút âm thanh, yên tĩnh giống như có thể nghe thấy tiếng tim của nàng đập



Lưu Sương không nghĩ rằng Bách Lý Hàn nhanh như vậy tìm đến nơi này, trong lòng vừa cảm động vừa kinh ngạc.



Hắn không mặc triều phục mà là một thân áo trắng nho nhã giống như ánh trăng, tóc hắn dài phất phơ trong gió, đen nhánh giống như thác nước. Nàng nhìn hắn đang mỉm cười.



Lưu Sương hình như chưa từng có nhìn thấy hắn cười, dịu dàng như gió xuân, rực rỡ như hoa mùa hè , ấm áp như tia nắng ngày đông. (mùa đông, tháng chạp có nắng, thực rất ấm áp).



Trong tích tắc, Lưu Sương không phân rõ đây là mộng cảnh hay là thực tế.



Nếu là mộng, nàng đã gặp vô số mộng, lúc này đây chỉ mong giấc mộng này vĩnh viễn không tỉnh.



Bách Lý Hàn bước đến không tiếng động, đưa tay ôm lấy Lưu Sương, hắn ngửi thấy hương khí quen thuộc trên người nàng, thanh đạm u mát, lay thẳng tâm can.



"Rốt cục đã tìm được nàng!" ở bên tai nàng khàn khàn nói. Lưu Sương cảm giác có một chất lỏng nóng chảy xuống, tựa như da thịt nàng bị bỏng. Nàng cả kinh, đây không phải là mộng, vây quanh nàng là hai cánh tay của hắn, chất lỏng nóng bỏng kia chẳng lẽ là nước mắt của hắn?



Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, nhìn chăm chú vào gương mặt của hắn, thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia, sâu trong con ngươi đen thẳm là nước mắt, nàng biết đây không phải là mộng!



Nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhìn trong mắt hắn nồng đậm thâm tình. Trong tích tắc thật giống như mị hoặc, từ mấy ngày này cho tới giờ, tất cả những thống khổ cùng ủy khuất trong nháy mắt hóa thành hư ảo.



Đôi môi đỏ mọng của nàng nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi, tại sao lại đến đây?"



Hắn tại sao nào lại đến?



Bách Lý Hàn nhìn nàng, thấy trái tim hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cả ngàn vạn lần, trăm thứ tư vị không thể diễn tả thành lời đồng lọat tập kích hắn.



Hắn như thế nào lại đến, hắn như thế nào có thể không đến!



Khi hắn tỉnh lại, thì tất cả trí nhớ đều đã quay trở về, hắn nhớ ra rằng nàng là người mà hắn yêu nhất.



Trong nháy mắt cõi lòng hắn như tan nát, tại sao hắn có thể quên nàng đi.



Hắn nhớ lại nàng, cũng hiểu rõ mấy ngày nay nàng chịu nhiều ủy khuất cùng thống khổ, hắn nhớ ra hắn gả nàng cho hoàng đệ Băng Nhi, hắn đột nhiên đau lòng muốn chết. Lập tức hắn biết được tin tức nàng mất tích. Tin tức này cơ hồ đã đánh hắn, cơ hồ làm tim hắn vỡ nát.



Hắn cởi triều phục thay bạch sam bình thường cùng bọn thị vệ cùng đi tìm kiếm nàng, ở tất cả mọi nơi trong kinh thành đã lục soát không sót. Khi hắn biết đồ đệ của gia gia Lưu Sương là Vô Sắc thì hắn nhớ ra chỗ này, nơi đây là chỗ lần đầu bọn họ gặp nhau, là ngôi nhà gỗ kiến tạo của gia gia Lưu sương , Vô Sắc nói không chừng cũng biết.



Cho nên hắn mang theo cấm vệ quân tìm đến nơi này, vốn hắn không ôm nhiều hi vọng cũng không nghĩ ở chỗ này tìm được nàng.