Sai Phi Dụ Tình

Chương 22 : Đoạn Kinh Ngân

Ngày đăng: 16:27 30/04/20






Một buổi chiều hoàng hôn nặng nề.



Lưu Sương tiễn người đến khám bệnh cuối cùng xong, liền từ biệt dược xoa, cùng Hồng Ngẫu đi về nhà trọ. Dược xoa ở lại y quán.



Trong không khí phiêu tán một mùi thơm mát, rất mê người.



Bóng hai người đổ dài dưới nắng chiều, Lưu Sương im lặng không nói gì đi tới, trong con người là những tia thản nhiên tiếc nuối. Lúc nào cũng có người bệnh mà nàng không có cách nào điều trị, giống như hàn độc mà nàng không thể chữa cho chính bản thân mình. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



"Tiểu thư, có người đứng trước cửa nhà chúng ta." Hồng Ngẫu nhỏ giọng nói.



Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Lưu Sương không nhận ra đã đi vào trong ngõ từ lúc nào. Xa xa, nhà nàng đơn sơ với một cánh cửa nhỏ, đứng trước cửa là một bóng dáng màu đen, quần áo đen, tóc đen, mặc dù không thấy rõ gương mặt, nhưng thân hình này giống của ai đó.



Chẳng lẽ là ——?



Trái tim dâng lên cảm giác kinh hỉ, Lưu Sương bước nhanh chạy đến trước mặt người nọ.



Mày kiếm lãng mục, gương mặt nghiêm nghị, là người hầu luôn đi theo bên người của sư huynh- dược sừ.



Dược sừ ở chỗ này, như vậy sư huynh chắc chắn đã trở về, đôi mắt của Lưu Sương trong phút chốc vì vui mừng mà cong lên như hai vầng trăng non, nàng vội vàng đi vào trong nhà.



Trong tiểu viện, một gốc hòe đã nở hoa, những đóa hoa nhỏ buông xuống thành chuỗi, mùi thơm tràn ngập sân.



Lưu Sương đảo mắt, nhìn một vòng chung quanh, không thấy được thân ảnh cao ngất tuấn dật của sư huynh. Nàng lại đi vào trong phòng, trên giường không một bóng người, trên ghế trước cửa sổ cũng trống không, trong phòng cũng không có thân ảnh của sư huynh.
"Đương nhiên là lễ vật rồi, huynh du ngoạn đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không mang được cái gì về cho muội sao?" Lưu Sương điêu ngoa hỏi thăm. (rất thú vị , haha )



"Không có, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho muội thứ này, khẳng định là muội sẽ thích ." Hắn lo lắng nói.



"Bảo bối gì vậy, bây giờ không thể đưa cho muội ngay sao?"



"Ta còn chưa cầm thứ đó trong tay, làm sao đưa muội được!" Đoạn Khinh Ngân vừa nói vừa nhăn mặt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, "Sương nhi, muội và kẻ kia, hai người như thế nào rồi?"



Hô hấp Lưu Sương như ngừng lại, nàng tự nhiên biết sư huynh ám chỉ chuyện của nàng và Bách Lý Hàn, chưa từng nghĩ ra, sư huynh mới vừa trở về, đã biết nhanh như vậy.



"Sư huynh, hóa ra huynh biết rồi. Muội và hắn đã cùng cách, không còn bất cứ quan hệ gì nữa, từ nay về sau, nam hôn nữ giá, không liên quan đến nhau nữa."



"Vậy là tốt rồi, " Đoạn Khinh Ngân như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, tay chậm rãi đặt lên hông.



"Sư huynh, lần này huynh trở về đừng đi nữa, cha mẹ đã hồi hương rồi, muội không thể đi theo, không bằng chúng ta cùng nhau mở y quán thì thế nào?"



Đoạn Khinh Ngân cười nói: "Đương nhiên là tốt lắm, nhưng mà tạm thời ta vẫn phải đi, còn có việc quan trọng chưa làm. Chờ giải quyết xong những việc bề bộn, ta mang muội cùng đi, chúng ta không mở y quán ở đây nữa. Không phải muội luôn muốn du lịch thiên hạ sao? Sư huynh mang muội đi, Thương Sơn vụ biển, thảo nguyên bao la, chúng ta vừa du ngoạn vừa khám bệnh cho người, ………. "



Hắn chưa nói hết, Lưu Sương liền mừng rỡ bật cười, này đúng là giấc mộng từ nhỏ của nàng.



Trời chiều rốt cục chìm xuống hoàn toàn, một vầng trăng non chậm rãi đi lên, trường bào màu lam của Đoạn Khinh Ngân tung bay phấp phới trong gió đêm………….



Sư huynh lên đài, kaka, Bách Lý Hàn, huynh đừng tưởng rằng trên đời này ……………. chỉ có mình huynh là trai đẹp, còn sư huynh kia kìa, ha ha