Sai Phi Dụ Tình
Chương 34 : Bát nước hắt đi
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Không thể ngờ được, đôi tay ngọc của nàng nhỏ dài thon thả, mềm mại không xương, lại có thể đàn ra khúc nhạc chói tai đến vậy.
Mượn ánh trăng, hắn bất động thanh sắc đánh giá nàng.
Lông mi của nàng rất dài, nhưng không cong, buông xuống thẳng tắp, như đuôi phượng hoàng (con này truyền thuyết tả là đuôi dài 80cm trở lên), che khuất đôi mắt đẹp long lanh như ngọc. Hàm răng cắn đôi môi kiều diễm đỏ mọng, giống như đang giận dỗi ai đó.
Ngón tay ngọc như bay, tay áo khẽ bay, giờ phút này, dường như nàng hoàn toàn đang đắm chìm trong tiếng đàn. Nhưng, Bách Lý Hàn biết nàng không có, bởi vì lưng nàng cứng ngắc, hắn biết bởi vì hắn ngắm nàng kỹ lắm.
Từ khi biết nàng chính là thiếu niên đã cứu hắn ở Thanh Mỗ Sơn, ấn tượng của Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương liền thay đổi hẳn. Hắn không phải loại người hồ đồ (ờ ờ mà là loại người rất rất hồ đồ), thử nghĩ mà xem, nếu nàng thật sự là người tham luyến hư vinh, năm đó sẽ không ra đi không lời từ biệt, hôm nay cũng không lờ chuyện năm đó chẳng đề cập đến một chữ.
Nhớ lại thái độ hắn đối xử với nàng trong vài ngày gần đây, hắn không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng, phải nói xin lỗi, đối với hắn, là chuyện rất khó khăn , hắn chưa từng nói xin lỗi với ai.
Hắn biết hắn đã thương tổn nàng rất sâu sắc.
Chẳng hạn như đêm động phòng, hắn vốn có thể ôn tồn giải thích cho nàng, nhưng lúc ấy, hắn thật sự đang rất phẫn nộ.
Chẳng hạn như việc nghiệm thân, vũ nhục thân thể nàng.
Chẳng hạn như việc hắn cường hôn nàng trên xe ngựa, vũ nhục trái tim nàng.
Chẳng hạn như cùng cách, tổn hại danh tiết của nàng ………..
Từng đấy chuyện, chỉ sợ một câu xin lỗi không thể giải quyết hết .
Lưu Sương vừa đánh đàn vừa nhìn trộm Bách Lý Hàn.
Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ nam tử, giống như trầm tư, vẻ mặt hắn rất khó lường. Trong tiếng đàn ầm ĩ này, hắn vẫn còn có thể trầm tư, Lưu Sương rất là bội phục, bỗng nhiên nàng nhận ra sự tức giận của mình chẳng hay ho lắm. Ngón tay nhấn một cái, tiếng đàn dừng lại .
"Vương gia, Đại Mi Vũ tới rồi!" San Hô đừng ở ngoài cửa bẩm báo nói.
"Cho nàng vào đi!" Bách Lý lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, bức rèm che liền bị một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh xốc lên, Đại Mi Vũ mặc quần áo trắng đi đến, gương mặt vẫn che bởi một cái khăn như cũ.
"Nô tỳ bái kiến Tĩnh Vương gia!" Đại Mi Vũ nói xong, quỳ gối trên mặt đất.
Bách Lý Băng cũng không nói gì, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt nàng, đưa tay lột cái khăn che mặt xuống.
Cặp mắt đen láy lóe sáng quét qua vết sẹo, vừa nhìn vừa cau mày hỏi: "Vết sẹo này có bao lâu rồi?."
Đại Mi Vũ suy nghĩ một chút, ôn nhu nói: "Gần một tháng rồi ạ."
Bách Lý Băng buông tay, thở dài nói: "Đáng tiếc thật, nếu lúc đầu dùng kim sang dược, sẽ không để lại sẹo như này." Lắc đầu, nói: "San Hô, ngươi phái người vào cung mời ngự y."
San Hô lên tiếng rồi đi.
Đôi mắt Đại Mi Vũ bừng sáng, nói: "Vương gia, chẳng lẽ vết sẹo của nô tỳ có thể xóa được?"
Bách Lý Băng thấy đôi mắt nàng tràn ngập ánh sáng hy vọng, "Giễu cợt" cười tà: "Ai nói là mời ngự y cho ngươi!"
Linh Lung biết chủ tử nhà mình lại trêu người, hé miệng cười cười.
Đại Mi Vũ nào có biết điều đó, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngấm, phi thường thất vọng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Là nô tỳ suy nghĩ nhiều, nô tỳ nào dám hy vọng xa vời Vương gia thỉnh ngự y vì nô tỳ!" .
Bách Lý Băng híp mắt nhìn nàng, nghĩ thầm, nữ tử nhát gan này dù có đẹp như thiên tiên, trừ ra nhảy múa, còn điểm nào sánh được với Tiểu Sương Sương chứ.