Sai Phi Dụ Tình

Chương 38 : Tương kính như tân

Ngày đăng: 16:27 30/04/20






Xe ngựa chạy vào trong Trữ vương phủ mới chậm rãi dừng lại, Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương một cái, khóe môi cong lên một nụ cười, không nói chuyện, trực tiếp xuống xe ngựa.



Lưu Sương xuống rồi mới phát hiện, chỗ xe ngựa dừng lại, là Y Vân Uyển của Bách Lý Hàn, cách "Thính Phong Uyển" của nàng rất xa, định quay người đi.



Khinh Y từ xa chạy tới, hướng về phía nàng nói: "Vương phi thỉnh đi thong thả, vừa rồi Vương gia mới hạ lệnh, từ hôm nay trở đi, thỉnh Vương phi ở lại Y Vân Uyển."



Bách Lý Hàn mời nàng ở lại Y Vân Uyển, thật sự là ngoài dự tính. Nhưng Lưu Sương vẫn không muốn, lí do thứ nhất Y Vân Uyển là nơi nàng cùng hắn động phòng, là nơi chứng kiến nàng tan nát con tim. Lí do thứ hai, nàng không nguyện ý sớm chiều ở chung với Bách Lý Hàn .



"Để ta ở Thính Phong Uyển đi, ta ở đó quen rồi!" Lưu Sương thản nhiên nói, dứt lời liền đi theo hướng Thính Phong Uyển.



Khinh Y vượt lên ngăn cản nàng, nói: "Vương phi, nếu người không muốn dọn đến đây, thỉnh người nói rõ với Vương gia."



Lưu Sương thấy thế, biết nếu không trực tiếp nói rõ với Bách Lý Hàn, Khinh Y sẽ không buông tha để cho nàng đi . Nàng cũng không muốn làm khó một nha hoàn nha hoàn, liền xoay người, không nói một lời nào đi vào trong "Y Vân Uyển", vô luận như thế nào nàng cũng không muốn ở chỗ này .



Một tiểu nha hoàn nhanh mắt nhìn thấy Lưu Sương đi tới, ân cần thay nàng vén rèm.



Lưu Sương trực tiếp đi vào, cảm giác trước mắt sáng ngời, vẫn là tân phòng ngày đó, nhưng hôm nay, không còn chút dấu vết nào của hỉ sự. Cả sương phòng qua một lần thay đổi, cho người ta cảm giác đơn giản nho nhã.



Lưu Sương đi qua một bình phong lớn, thấy Bách Lý Hàn đang ngồi dựa vào giường, hắn đã thay trường bào màu trắng ra, lúc này đang mặc một bộ nội bào rộng thùng thình. Ngọn đèn trong phòng tỏa sáng nhẹ nhàng, cho hắn một vầng hào quang nho nhỏ, khiến cho cả người hắn có vẻ nhu hòa. Nhìn thấy nàng tiến vào, hắn khẽ nhếch khóe môi, con ngươi đen bắn ra ánh sáng, giống như chờ nàng lâu lắm rồi.




Mặc dù, nữ tử này, là vương phi bị hắn vứt bỏ, nhưng tối nay, khi nghe thị vệ nói Trương Tá bắn pháo hoa cầu cứu. Phản ứng đầu tiên của hắn là nàng nguy hiểm, không biết vì sao, trái tim hắn như bị ném vào lửa, vội vàng đi ra khỏi bồn tắm, phủ thêm một ngoại bào, y phục không chỉnh tề xông ra ngoài. Khiến tất cả thị vệ phải ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.



Một người luôn bình tĩnh như hắn, vì nàng mà mất khống chế.



Hắn cảm giác được chính mình cũng không tin, hay là, vì muốn báo đáp ân cứu mạng của nàng, nên thế hắn không muốn nàng gặp chuyện không may.



"Ta ra ghế dài ngủ!" Hắn đột nhiên nói, xoay người đi tới phía ghế dài bên cửa sổ, nằm xuống.



Hắn đột nhiên nhượng bộ, làm cho Lưu Sương cảm thấy kinh ngạc. Lấy lại bình tĩnh, ra phòng ngoài rửa mặt xong, lặng lẽ đi trở về.



Ánh nến bên trong đã dập tắt, nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Lưu Sương đi đến giường, nằm xuống.



Nhưng mà, vô luận như thế nào, nàng cũng không ngủ được, nàng nghe thấy tiếng gió, còn có tiếng hít thở của Bách Lý Hàn, cảm giác được có chút khó tin. Nàng cảm thấy thái độ Bách Lý Hàn chuyển biến, khiến nàng có trăm ngàn hoài nghi thắc mắc. Không biết suy nghĩ bao lâu, hôm nay nàng quả thật rất mệt rồi, chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Những ngày sau đó, hai người sống một cách yên ổn, không khắc khẩu cái gì. Thái độ của hai người đúng là có chút chuyển biến, đúng là tương kính như tân. Trong mắt người ngoài, bọn họ là một đôi vợ chồng cử án tề mi.



Khi nhàn rỗi, hai người sẽ đánh cờ. Kỹ thuật đánh cờ của Bách Lý Hàn rất khí phách, vừa ra tay thì không lưu tình chút nào, Lưu Sương không nóng không lạnh phòng thủ tiến công, cũng coi như tương đương.



Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi đi , ngày mùa hè rất nhanh đã tới.