Sai Phi Dụ Tình

Chương 45 : Khắc khẩu

Ngày đăng: 16:27 30/04/20






Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lưu Sương không còn cách nào để ngủ tiếp, ăn mặc chỉnh tề, tản bộ trong viện.



Trong nắng sớm mông lung, mơ hồ có thể thấy cảnh sắc phức tạp, náo nhiệt đập vào mắt. Mùa hè đã tới, chẳng qua chỉ là chuyện một sớm một chiều.



Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. (Mưa hè chẳng biết xuân đã hết, một mối tình thâm mãi vấn vương) (không biết có phải là thơ hay không, bạn Nhi mạn phép dịch văn vẻ chút )



Lưu Sương ngồi trên ghế đá trong viện, nhắm mắt lại, hô hấp mang theo mùi hoa buổi sớm.



Mát lạnh, nhã trí, mùi thơm ngào ngạt…………….



Lẳng lặng ngồi đó, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ cảm thấy đầu óc biến đổi không ngừng.



Nàng cứ lẳng lặng mà ngồi như vậy, cho đến khi Bách Lý Hàn đi vào trong viện.



Hắn đi về sau buổi thượng triều, trên gương mặt tuấn tú mang theo sự mỏi mệt uể oải, chắc là do đêm qua ngủ không đủ giấc. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Sương, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lóe lên tia sáng, trong nháy mắt lại hồi phục sự thâm thúy.



"Sớm như này sao đã ra đây ngồi, vì sao không ngủ thêm một lát?" Hắn đứng dưới tàng cây, thản nhiên hỏi, ngữ khí rất bình tĩnh .



Lưu Sương tự giễu cợt mà cười cười, hắn tưởng rằng nàng có thể ngủ được sao?



Vốn là nàng chờ hắn đến giải thích, lúc này nhìn thần sắc hắn thản nhiên bình tĩnh, bỗng nhiên nàng nhận ra mình thật ngốc nghếch.



Ngay cả khi hắn đã coi nàng là Vương phi của hắn, ngay cả khi hắn có thích nàng một chút, thì phải làm thế nào đây? Hắn một đêm không về, nàng hoàn toàn chẳng có tư cách trông nom .



Nàng vẫn còn trông mong hắn vì nàng mà cúi đầu quy tâm, thật là đáng cười. Sự ân ái đằm thắm này so với tưởng tượng của nàng cách nhau quá xa?


"Sương Nhi!" Bách Lý Hàn biết, hắn thực sự đã làm tổn thương nàng.



Hắn đưa tay muốn ôm lấy vai Lưu Sương, lại bị Lưu Sương né tránh.



Con ngươi hắn hiện lên sự buồn bã thất thần.



Gió của sáng sớm, nhẹ nhàng hây hẩy, váy Lưu Sương cũng bị gió thổi bay, khẽ phấp phới.



"Ta lúc ấy vì bắt Mặc Long, không suy nghĩ nhiều! Huống chi, không phải ta đã khống chế được hắn rồi sao?" Bách Lý Hàn nói.



Ánh mắt Lưu Sương khẽ chuyển, dần dần ngập nước.



Không suy nghĩ nhiều, hắn đã nói như vậy, đại khái là thú nhận ý nghĩ trong lòng hắn. Câu hắn đã nói, không nghi ngờ gì, nhất định là muốn dồn nàng vào chỗ chết, câu nói của hắn, vô tình là mang nàng và Đại Mi Vũ ra để lựa chọn.



Nếu bọn họ đã có tình cảm như vậy, nếu hắn đã lựa chọn như vậy , nàng không nên mặt dày cầu xin. Dù sao, hắn đã không muốn, nàng sẽ không miễn cưỡng nài ép.



Lưu Sương chợt ngẩng đầu, môi cong lên thành một nụ cười mỹ lệ mà thê lương, nói: "Vương gia, giấc mộng của ngài đã thành sự thật, nếu đã như vậy Lưu Sương thỉnh Vương gia coi những hứa hẹn ngài đã nói tối qua như một giấc mộng mà thôi. Lưu Sương sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hy vọng Vương gia có thể để Lưu Sương tự do ra đi!"



Đã sớm nghĩ sẽ nói, tại sao đến lúc nói ra vẫn thấy gian nan. Nàng chỉ cảm thấy ngữ khí của mình phiêu hốt vô lực, tế nếu du tơ tằm, tựa hồ là từ dưới đất toát ra tới.



Tâm lý đau đớn chua xót, nhưng mà Lưu Sương vẫn cố gắng ẩn nhẫn , mỉm cười, cố gắng đè nén để giọng của mình thật bình tĩnh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Bách Lý Hàn lẳng lặng nhìn Lưu Sương, trong đôi mắt thâm thúy khó lường dần ứ đọng sự lo lắng. Trên mặt hắn, mây đen dần kéo đến.



Hắn chậm rãi đứng lên, con mắt thâm thúy nhỉn thẳng vào nàng, lạnh lùng nói rõ ràng từng chữ: "Bạch Lưu Sương, ngươi đã là vương phi của ta, cả đời này, ngươi đừng vọng tưởng ra đi. Ta nói rồi, cả đời này ngươi phải là vợ của ta, ta quyết không cho phép ngươi ra đi . Dù cho có là hận, ta cũng muốn giữ ngươi ở bên ta để hận ta cả đời." Dứt lời, xoay người đi vào trong.