Sai Phi Dụ Tình

Chương 81 : Hắn cũng chẳng khá hơn nàng

Ngày đăng: 16:27 30/04/20




Đệ tám mươi mốt chương: hắn xem không hơn nàng



Thu ý dần dần dày, mùi thơm của hoa quế cũng càng lúc càng ngào ngạt. Hoàng đế của Thiên Mạc Quốc là Mộ Dã đến Lăng Quốc trong mùa hoa quế ngào ngạt.



Từ sau khi Lăng Quốc lập quốc, vẫn nằm dưới sự khống chế của Thiên Mạc Quốc. Mùa thu hàng năm, Mộ Dã đều đến Tây Kinh.



Ngoài hoàng cung có Lâm uyển, đó là chỗ hắn ở. Lăng Quốc, giống như biệt viện của hắn. Nếu như hắn cao hứng, sẽ đến ở mấy ngày. Nếu mất hứng, sẽ cho quân đội đi về phía nam, thu Lăng Quốc vào tay áo.



Trong ba quốc gia, hắn là hoàng đế trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là hoàng đế có dã tâm lớn nhất. Hắn vừa đến, Đoạn Khinh Ngân liền bắt đầu bố trí phòng thủ nhiều mặt, tăng thêm thị vệ trong Tây Kinh. Thực lực Lăng Quốc trong mấy năm gần đây đã mạnh lên rất nhiều, mặc dù chưa đủ để chống lại Thiên Mạc Quốc, nhưng mà, phòng ngự thì vẫn phải có.



Ban đêm, ánh trăng vằng vặc, hoa thơm ngào ngạt.



Lưu Sương ngồi dưới hành lang ngắm trăng, chợt có thị vệ thông báo, công chúa Thiên Mạc Quốc Mộ Tịch Tịch tới chơi.



Lưu Sương đối với Mộ Tịch Tịch rất có thiện cảm, liền để cho thị vệ dẫn công chúa vào.



Dưới ánh trăng sáng tỏ, Mộ Tịch Tịch xuyên qua hành lang vẽ tranh, đi tới trước mặt Lưu Sương.



Mộ Tịch Tịch tối nay, mặc trang phục cực kỳ hoa lệ. Tóc dài tết lại, dây lụa tung bay, trường bào màu tím dài đến mắt cá chân, không đi giầy bó nữa. Nhìn nữ tính dịu dàng hơn rất nhiều.



Nhưng mà, trang phục mặc dù hoa lệ, sắc mặt của Tịch Tịch lại chẳng sáng sủa chút nào, như có một tầng sương mù của ưu thương đang bao phủ Tịch Tịch, khiến Tịch Tịch có chút mờ ảo.



Chẳng qua mới mấy ngày không gặp, cô công chúa phóng khoáng đã tiều tụy đến thế này, Lưu Sương không khỏi thở dài, nàng biết công chúa biết chuyện Đoạn Khinh Ngân nạp phi rồi. Người mình yêu nạp nữ nhân khác làm phi, cảm giác này nàng biết, cho nên nàng đối với công chúa rất đồng tình, khẽ cười nói: "Tịch Tịch công chúa, đã lâu không gặp!"



"Bạch Lưu Sương, tối nay hoàng cung thịnh yến, tất cả mọi người đều tham gia, tại sao ngươi lại trốn ở đây một mình? Đi cùng với ta!" Mộ Tịch Tịch nói thẳng, trong giọng nói có chút không vui.
Sau khi thi lễ, thản nhiên ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới nam tử đang ngồi ghế chủ tọa.



Mới nhìn lướt qua, đã thấy sự khí phách và dã khí đập vào mặt, đó chính là Mộ Dã.



Hắn quả thật trời sinh bất phàm, da mặt sạm đen, gương mặt góc cạnh, cực kỳ anh tuấn. Chỉ có đôi mắt, làm Lưu Sương quả thực không dám nhìn thẳng. Đôi mắt như của hùng ưng đang bay lượn trên bầu trời, tùy thời đi tìm con mồi của mình. Bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn thân có cảm giác như bị xuyên thấu.



Hắn ngồi ở đó, như con báo đen chuẩn bị xông ra vồ mồi. Từ trên xuống dưới, có một loại khí thế thản nhiên nhiếp người, khí thế này làm kẻ khác thấy áp lực, đến mức không thở được.



Khí thế này, chỉ có thể tôi luyện trên chiến trường mới có.



Lưu Sương bình ổn tâm thần, thản nhiên đảo ánh mắt qua mặt hắn, nhìn sư huynh Đoạn Khinh Ngân.



Hôm nay sư huynh mặc trường bào bằng gấm tím, thắt lưng gắn ngọc, nổi bật phong thái tuấn nhã thoát tục của hắn. Hắn nhìn Lưu Sương hơi nhăn mặt, Lưu Sương hiểu ý tứ của hắn, hắn cũng không muốn nàng lộ diện!



Mộ Tịch Tịch nhanh nhẹn hô: "Bạch cô nương, ngồi cạnh ta đi." Nói xong, hăng hái bừng bừng đứng dậy kéo tay Lưu Sương.



Tôn Ngưng Hương cùng Bùi Tô Thanh nhìn Lưu Sương, chỉ thấy Lưu Sương mặc dù không phải khuynh thành tuyệt sắc, nhưng không thể không thừa nhận Lưu Sương có khí chất tuyệt thế tao nhã bẩm sinh, hai người không thể so sánh được.



"Nghe nói Bạch cô nương vẽ tranh rất đẹp, chẳng biết có thể vẽ cho bổn vương một bức không?" Ánh mắt sắc bén của Mộ Dã nhìn Lưu Sương chằm chằm, lạnh giọng nói.



Lưu Sương cười yếu ớt nói: "Lưu Sương chỉ là thích vẽ từ nhỏ, không dám nhận là vẽ đẹp. Không dám bêu xấu trước mặt Khả hãn."



"Bạch cô nương không nên khiêm tốn, không bằng nhân tiện bây giờ vẽ cho bổn vương một bức chân dung!" Hắn híp mắt, ý vị thâm trường.