Sai Phi Dụ Tình

Chương 83 : Xin người ra đi

Ngày đăng: 16:27 30/04/20




Giọng nói của Đoạn Khinh Ngân cứ một mực quanh quẩn bên tai Lưu Sương. Nói là, Sương Nhi, muội không thể chết được, muội nhất định phải sống thật hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!



Thanh âm tràn đầy sự nhu tình, dường như có tình ý không lời nào diễn tả được. Dường như sự quyến luyến đó, sự yêu thương đó, sự lo lắng bị đè nén và không an lòng đó, cứ mãi vấn vương.



Vươn tay, lòng bàn tay hình như vẫn còn hơi ấm của hắn, thân thể vẫn còn nhớ rõ cảm giác nằm trong cái ôm của hắn, nằm trong cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực đấy.



Nàng không thể chết được!



Bóng tối vô tận, chậm rãi lui đi nhường chỗ cho ý thức, Lưu Sương rốt cục thức tỉnh, mở mắt.



Đập vào mắt, là màn màu trắng, thướt tha buông xuống.



Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút mê hoặc, không biết mình đang ở nơi nào. Chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới mềm yếu vô lực, toàn thân như bôi thuốc, có mùi thuốc thơm ngát nhàn nhạt. Trong nháy mắt nhớ ra tình huống trước lúc hôn mê, nàng nhớ ra nàng đã cản một kiếm cho sư huynh, lúc ấy, nàng cũng không biết sức lực đâu ra, chỉ biết lao ra thôi.



Từ nhỏ đến lớn, đều là sư huynh che chở nàng, lúc này đây, nàng rốt cục cũng thủ hộ sư huynh một lần.



Xuyên qua tấm màn màu trắng, lờ mờ nhìn thấy, một bóng người ngồi ở trước giường, một tay đang nắm chặt tay trái nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, chính là sư huynh. Hình như hắn duy trì tư thế này đã rất lâu, nhìn qua có chút cứng ngắc. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không nhận ra Lưu Sương đã tỉnh lại.



Lưu Sương vừa động, vết thương đau như kim châm, không kiềm chế được kêu đau một tiếng.



Hai bàn tay to nhanh chóng xốc màn lên, gương mặt của Đoạn Khinh Ngân hiện ra rõ ràng, đây là sư huynh sao?



Trong nháy mắt, Lưu Sương không thể nhận ra, đây là sư huynh tuấn mỹ thoát tục phong thái tuấn nhã của nàng!



Hắn già đi rất nhiều, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm như cỏ dại.



Nhìn thấy nàng rốt cục đã tỉnh lại, hắn chợt nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Dường như đến tận lúc này trái tim mới quay trở lại lồng ngực hắn. Nắm chặt hai tay nàng, hắn cúi đầu nói: "Sương Nhi, muội rốt cục cũng tỉnh."



Giọng nói vốn rõ ràng ấm áp lại trở nên khàn khàn không chịu nổi, hắn không vì nàng đã tỉnh mà mừng rỡ như điên, trái lại, đôi mắt còn mù sương hơn.
Lưu Sương cho thị nữ lui ra, khẽ cười nói: "Đã không còn đáng ngại, đa tạ Tả thị lang quan tâm. Không biết hôm nay tới chơi, là có chuyện gì quan trọng!"



Lưu Sương thẳng thắn hỏi, nàng biết, người này tới đây, nhất định có chuyện quan trọng, nếu không tuyệt đối không đến tìm nàng.



"Bạch cô nương quả nhiên thông minh, ta cũng nói thẳng. Bạch cô nương có biết tình thế bây giờ của Lăng Quốc không?"



"Có biết một chút!"



"Lúc trước, Vương thượng thân mang trọng bệnh, điện hạ đi lâu không về, quyền lực trong triều đều rơi vào tay vương hậu. Hôm nay, Thiên Mạc Quốc đối với nước ta rất thèm thuồng, người cũ tiền triều cũng không ngừng gây bất lợi. Lăng Quốc lúc này, đang lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài. Trong mắt lão thần, chỉ có điện hạ mới đủ khả năng, mới có thể khiến Lăng Quốc cường thịnh, có thể khiến Lăng Quốc đối đầu cùng Thiên Mạc Quốc. Nếu không, sớm muộn gì, Lăng Quốc cũng sẽ rơi vào trong tay Mộ Dã." Tả Thiên khẳng khái nói.



Lưu Sương không ngờ, Tả Thiên vừa đến đã cùng nàng đàm luận quốc sự, có chút kinh ngạc. Nàng cũng không ngờ tình thế Lăng Quốc lúc này lại nghiêm trọng thế . Sư huynh đã phải sầu lo bao nhiêu chứ!



Tả Thiên nhìn chằm chằm Lưu Sương, nói tiếp : "Bạch cô nương, ngày đó người thay điện hạ nhận một kiếm, ta liền biết cô nương cùng điện hạ là tình sâu nghĩa nặng. Cô nương có thể có dũng khí như vậy, cũng không phải kẻ tầm thường Cho nên, Tả Thiên hôm nay mới mạo muội đến đây, muốn cầu Bạch cô nương một việc!"



"Tả thị lang cứ nói đừng ngại, vì sư huynh, làm gì ta cũng tình nguyện."



"Khẩn cầu cô nương rời khỏi điện hạ."



Lưu Sương sửng sốt, nhìn chằm chằm Tả Thiên, kỳ thật nàng rất tình nguyện ở lại bên sư huynh, giúp hắn vượt qua khó khăn. Không nghĩ được rằng Tả Thiên lại muốn nàng ra đi.



"Ngày đó, khi cô nương hôn mê, điện hạ ôm cô nương khóc rống, thật khiến ai nhìn thấy cũng phải đứt ruột đứt gan. Trong lúc cô nương hôn mê, điện hạ một mực ở bên cô nương, mười ngày liền chưa từng rửa mặt. Tình ý điện hạ dành cho cô nương, thiên hạ ai nấy đều biết. Cô nương nếu ở bên điện hạ, ngược lại rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có kẻ nào có ý đồ xấu bắt cóc cô nương, dùng cô nương ra điều kiện với điện hạ, dù có yêu cầu điện hạ bỏ quên giang sơn, ta nghĩ điện hạ cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức. Cho nên, thỉnh cô nương ra đi, biến mất hoàn toàn. Xin cô nương suy nghĩ cho lê dân bách tính, suy nghĩ cho con dân Lăng Quốc, chúng ta không muốn mất đi một hoàng đế tốt như điện hạ." Dứt lời, Tả Thiên quỳ xuống trước mặt Lưu Sương, nói thế nào cũng không đứng dậy.



Trái tim Lưu Sương chấn động mạnh mẽ, lời Tả Thiên nói, đã đánh trúng vào nội tâm của nàng.



Ngày đó, vương hậu dùng sự an nguy của nàng ép sư huynh nạp phi, sư huynh đáp ứng ngay. Nàng tin tưởng, sư huynh vì nàng, cái gì cũng có thể làm. Nàng chỉ hận chính mình, tại sao lại luôn làm gánh nặng của sư huynh.



"Tả thị lang mau đứng lên, Lưu Sương muốn xuất cung, còn cần Tả thị lang tương trợ!" Lưu Sương đưa tay nâng Tả Thiên đứng lên.