Sai Phi Dụ Tình

Chương 90 : Lạnh lùng tàn nhẫn

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Đêm ở Tây Kinh, tối om, không một ngọn đèn, chỉ có vầng trăng băng lạnh nơi chân trời và ngọn đèn leo lét của nhà bên đường, chiếu lên tường bóng hình đơn bạc cô tịch của nàng.



Lần này Lưu Sương hóa trang thành một nữ tử, một nữ tử dung mạo tầm thường, mặc một bộ quần áo thô kệch sờn rách, tóc búi sơ sài, lưng đeo một túi quần áo cũ nát.



Rốt cục cũng thoát khỏi hắn . Trong lòng nảy lên một cảm giác nhàn nhạt, rất phức tạp, mà nàng lại chẳng thể nói ra cụ thể là cái gì. Nhưng mà, nàng biết, cảm giác đó quyết không phải là vui sướng.



Đêm mùa thu rất lạnh, Lưu Sương cảm thấy lạnh run người, nàng đi nhanh hơn, trước hết phải tìm một chỗ trọ để nghỉ qua đêm nay đã. Ngày mai phải ra khỏi thành, không thể tiếp tục ở lại Tây Kinh nữa.



Lưu Sương đi rất nhanh, trong đêm yên tĩnh , cơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của nàng.



"Bạch cô nương, tại sao lại vội vã vậy?" Trong màn đêm, đột nhiên có người ân cần lên tiếng hỏi thăm, Lưu Sương sợ đến mức không kiềm chế được phải dừng chân.



Quay đầu nhìn lại, bên cạnh cây đại thụ , có một người đang đứng yên. Vì lúc nãy nàng đi quá nhanh, không phát hiện ra hắn.



Ánh trăng xuyên thấu qua tàng lá xanh phủ lên người nam nhân kia, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy một thân hắc y tung bay trong gió. Hắn là ai vậy? Sao lại biết họ của nàng?



Lưu Sương ngăn chặn sự kinh hoàng trong lòng , xoay người tiếp tục đi vể phía trước, nàng quyết định không để ý tới hắn, lúc này, nàng cũng không thể thừa nhận mình là Bạch Lưu Sương.



Người kia vừa nhấc chân một cái, đã chắn trước mặt nàng.



Dưới trăng soi vằng vặc, rốt cục nàng cũng nhìn thấy gương mặt hắn, nói chính xác hơn là nhìn thấy mặt nạ quỷ của hắn.



Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt.



Nguyên lai là hắn!



Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng lại rơi vào tay hắn sao ?



Lưu Sương nhớ đến lời Tả Thiên nói trước kia: Tình ý điện hạ dành cho cô nương, thiên hạ ai nấy đều biết. Cô nương nếu ở bên điện hạ, ngược lại rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có kẻ nào có ý đồ xấu bắt cóc cô nương, dùng cô nương ra điều kiện với điện hạ, dù có yêu cầu điện hạ bỏ quên giang sơn, ta nghĩ điện hạ cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức. Cho nên, thỉnh cô nương ra đi, biến mất hoàn toàn.



Hoàn toàn biến mất, nàng không làm được rồi.



Nhưng nàng cũng không thể để mình rơi vào tay Thu Thủy Tuyệt



Lưu Sương lật cổ tay, lấy độc dược nàng nghiên cứu đặc chế, nắm ở trong tay…



"Ta không phải họ Bạch, ngươi nhận lầm người rồi!" Lưu Sương giả vờ kinh hách, định đi.



Thu Thủy Tuyệt cười lạnh một tiếng , đột nhiên đưa tay chộp lấy cổ tay Lưu Sương.



Lưu Sương bình ổn tinh thần, đưa tay lên. Tuy nhiên, động tác của nàng đã chậm mất một nhịp, tất cả thuốc bột rơi vào tay áo Thu Thủy Tuyệt.



Trong lòng Thu Thủy Tuyệt không khỏi cả kinh, như thế nào hắn cũng không nghĩ Lưu Sương dấu độc dược trong tay, nếu không phải hắn nhanh tay, thì tối nay đã bại trong tay nữ tử này.



Con ngươi Thu Thủy Tuyệt chuyển lạnh, không chút lưu tình túm lấy vạt áo Lưu Sương , điểm huyệt Lưu Sương. Không chút thương tiếc cắp lấy nàng, đi về phía một chiếc xe ngựa.



Lưu Sương vừa như đang nằm mơ, vừa như tỉnh táo. Nàng không biết bản thân bị đưa đi đâu, chỉ biết khi thì nằm ở trên xe ngựa, khi thì bị nhét vào trong rương, giống như một món hàng, bị người đưa đến mang đi.
Lưu Sương nghe vậy, không tự giác cong môi thành một nụ cười trào phúng, đã tới hang ổ của hắn, mà hắn còn lo nàng đào tẩu, thật đánh giá nàng quá cao.



Phòng phía tây làm bằng đá, những tảng đá chưa được mài giũa, nhìn rất hoang sơ.



Trong phòng phía tây trừ một cái giường, còn có sách, rất nhiều quyển sách chất đống trên bàn đá, còn có ghế đá.



Đây chắc là thư phòng của Thu Thủy Tuyệt, Lưu Sương không ngờ, thư phòng của Thu Thủy Tuyệt lại đơn sơ như thế, tiền hắn kiếm được đi đâu hết rồi? Chắc sử dụng cho việc chiêu binh mãi mã.



Lưu Sương thấy mệt mỏi, định nằm lên giường đá để ngủ, nhưng ngủ không được, chắc lúc ở trên xe ngựa đã ngủ lâu quá, hoặc là do lạ giường, tâm tình khẩn trương.



Sách vở trên bàn đá, Lưu Sương đã xem qua gần hết, cảm giác nhàm chán. Nhìn mặt trời ngả bóng về tây, Lưu Sương bắt đầu thấy đói, nhưng mà, không có ai đưa cơm cho nàng. Chắc là Thu Thủy Tuyệt không hạ lệnh, chẳng có ai thèm để ý tới nàng.



Lưu Sương nhịn đói, ngồi trong căn phòng lạnh lẽo. Thật rất buồn chán, Lưu Sương phán hiện trên bàn đá, còn có một tấm vải gấm bọc một vật gì đó, theo hình dáng mà đoán, đó là một cây đàn.



Căn phòng bài trí rất đơn giản, ngay cả chăn màn cũng là vải thô, mà vật này, lại được bọc bằng một tấm gấm màu hồng nhạt rất đẹp rất quý giá.



Có phải đàn không đây? Lưu Sương nảy sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn gỡ tấm gấm ra.



Quả nhiên là ngũ huyền cầm, nhỏ nhắn tinh xảo, là chế tạo đặc biệt cho nữ tử. Thân đàn làm bằng gỗ Tử Đàn Mộc cực kỳ quý báu, tỏa ra mùi đàn hương thơm mát làm người khác thấy an tâm.



Lưu Sương vừa nhìn, đã thấy thích cây đàn này một cách không thể hiểu được, không nhịn được đưa tay chạm vào dây đàn, tiếng đàn réo rắt du dương, đúng là một cây đàn tốt.



Dù sao cũng đang chán muốn chết, Lưu Sương không nhịn được đặt cây đàn lên đất, quỳ gối trước cây đàn, bắt đầu đánh đàn.



Đàn tốt, người đánh đàn cũng là cao thủ.



Tiếng đàn rõ ràng trong suốt, âm thanh đưa tình , Lưu Sương đàn khúc Thán Lưu Thủy.



Tiếng đàn lúc đầu vẫn là của khúc Thán Lưu Thủy, như tiếng nước chảy róc rách, như gió xuân đưa tình.



Không biết vì sao, đàn một lúc , trong đầu Lưu Sương đột nhiên lại bốc lên một màn sương trắng, còn có máu, một bầu trời đầy máu đột nhiên xuất hiện cùng tiếng đàn.



Lưu Sương hét lên một tiếng, nhưng ngón tay lại không hề dừng đàn, dường như không chịu sự điều khiển của nàng nữa, năm ngón tay lướt một vòng, tiếng đàn đột nhiên trở nên bén nhọn, không còn là khúc Thán Lưu Thủy nữa.



Tiếng đàn lúc này, như tiếng chim nức nở khi cận kề cái chết, lại giống tiếng hươu con nghẹn ngào vì lạc mẹ.



Tay Lưu Sương run rẩy , thân thể cũng run rẩy , màn sương mù trước mắt lặng lẽ tan biến, có rất nhiều bóng người đang dâng lên, vừa như xa lạ, lại vừa như quen thuộc.



Nhưng vào lúc này, một luồng phong kéo tới, hình như có người tiến vào từ cửa sổ, tiếp theo Lưu Sương cảm thấy da đầu đau nhói, thân thể Lưu Sương bị hất lên, ném vào góc tường. Ngón tay bị dây đàn làm đứt, chảy máu, đau đớn làm Lưu Sương tỉnh táo trở lại.



Nàng đưa mắt, nhìn thấy mặt nạ quỷ của Thu Thủy Tuyệt, lúc này, xung quanh mặt nạ quỷ là lãnh khí dày đặc, đôi mắt đen ẩn sau mặt nạ quỷ, phóng ra sát khí ghê người.



Hắn đi từng bước tới trước mặt Lưu Sương, hai tay nắm thành quyền, bẻ tay răng rắc, thanh âm lạnh lùng: "Đừng tưởng rằng ngươi có giá trị lợi dụng, thì ta không dám động đến ngươi. Nếu ngươi còn dám động đến cây đàn này, ta nhất định cho ngươi biết thế nào gọi là thống khổ."



Dứt lời, hắn cẩn cẩn dực dực (dè dặt cẩn thận) ôm lấy cây cổ cầm, dùng tay áo nhẹ nhàng lau những vết máu của Lưu Sương. Máu đã thấm vào trong thớ gỗ, Thu Thủy Tuyệt dường như cực kỳ phẫn hận, đôi mắt lạnh lẽo lại nhìn về phía Lưu Sương, chỉ hận không thể ăn gan uống máu nàng ngay lập tức.