Sai Phi Dụ Tình

Chương 97 : Nói mơ

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Trong nháy mắt, Lưu Sương đã ở trong sơn động mười ngày, chẳng mấy chốc đã vào tháng chín.



Mấy ngày này, Lưu Sương vẫn vội vàng đến khe núi hái thảo dược, phơi nắng, nghiền thành bột, để tiện cho việc mang đi sau này. A Thiện ngày nào cũng đi theo Lưu Sương, như hình với bóng, yên lặng giúp Lưu Sương làm việc.



Lưu Sương phát hiện, A Thiện tuy là dã nhân, nhưng cũng rất có khả năng. Dù là hái thuốc hay phơi hay nghiền, đều làm rất nhanh nhẹn mau lẹ. Hơn nữa, A Thiện cũng rất thông minh, mỗi lần Lưu Sương muốn có đồ vật gì, chỉ cần miêu tả bằng hành động một chút, A Thiện sẽ làm được. Ví dụ như dụng cụ nghiền thuốc, dụng cổ nhổ cỏ…



Chờ đến khi thảo dược đã được phơi khô xong xuôi, Lưu Sương nghĩ đến chuyện rời núi. Dù sao, nàng biết tháng ngày mình chẳng còn nhiều, muốn đi ra ngoài cứu chữa những người bệnh khác, cũng không uổng phí công sức hái nhiều dược thảo như vậy. Huống hồ, nếu để đến mùa đông, tuyết rơi rồi, sẽ rất khó rời núi. Khi đó, động vật nhỏ cũng ngủ đông hoặc đi trốn, A Thiện khó mà săn được.



Nhưng mà, Lưu Sương không biết phải rời núi như thế nào, trèo từ đây lên sườn núi là điều không thể. A Thiện xác nhận biết đường rời núi, nhưng mỗi lần Lưu Sương hỏi hắn đường đi thế nào, A Thiện đều ngậm miệng không nói, làm như không muốn cho nàng đi. Nàng đương nhiên biết A Thiện không muốn nàng đi, nhưng mà, nàng không ra ngoài, thì số thảo dược đủ để cứu rất nhiều mạng người này sẽ mục nát.



A Thiện không đồng ý, Lưu Sương liền nhắc đi nhắc lại bên tai hắn, cuối cùng, A Thiện bất đắc dĩ đáp ứng Lưu Sương, nhưng hắn có một điều kiện. Hắn dùng động tác diễn tả , muốn Lưu Sương dẫn hắn cùng đi ra ngoài.



Mang một dã nhân đi ra ngoài, Lưu Sương chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng từ sau khi ở cùng một chỗ với A Thiện, nàng phát hiện tính tình A Thiện rất ôn hòa , thậm chí còn ôn hòa hơn người bình thường một chút, đi ra ngoài sẽ không tức giận . Để hắn ở lại trong núi, tới mùa đông, hắn sẽ phải chịu khổ.



Lưu Sương suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục đáp ứng mang A Thiện cùng ra ngoài. Nhưng Lưu Sương yêu cầu A Thiện rửa sạch mầu vẽ trên mặt, nếu cứ thế này đi ra ngòai, sẽ khiến người khác sợ chết khiếp , hơn nữa, còn có thể khiến A Thiện gặp phiền toái.



A Thiện đương nhiên không đồng ý, chỉ thiên chỉ địa một hồi lâu. Bất đắc dĩ, lần này Lưu Sương đã hạ quyết tâm, quyết không nhượng bộ.



A Thiện hết sức khó xử, cúi đầu, đột nhiên lấy ra một tấm da hươu che mặt. Xoay người nói: "Sương, Sương…"



Lưu Sương vừa thấy, lóe lên một ý tưởng, tấm da hươu này có thể làm thành mặt nạ, cho A Thiện đeo, sẽ che được mấy hình vẽ xanh đỏ trên mặt hắn. Lưu Sương cầm tấm da hươu, một mặt cảm thán A Thiện thông minh, một mặt làm sạch lông trên tấm da, cắt thành hình mặt người, khoét ở mắt mũi miệng. Làm xong xuôi, liền đưa cho A Thiện che mặt, che khuất gương mặt dữ tợn của hắn. A Thiện đương nhiên cực kỳ hưng phấn, mang mặt nạ chạy đến bờ sông soi một lúc lâu.



Trước khi trời tối, có lẽ là bởi vì quá hưng phấn, Lưu Sương nằm trên tấm da hổ, thế nào cũng không ngủ được. Nhưng mà lại sợ mình xoay người sẽ gây ra tiếng, đánh thức A Thiện, nên thế Lưu Sương không dám nhúc nhích.



Bên ngoài đột nhiên vang lên một lọat tiếng động vật kì quái, giống như hổ mà không phải hổ, giống như sói mà không phải sói. Lưu Sương đang thắc mắc là tiếng con gì, thì tiếng kêu đó lại đình chỉ. Chỉ thấy A Thiện đột nhiên ngồi dậy, đi ra ngoài.



Ngày mai sẽ rời núi rồi, nửa đêm A Thiện còn ra ngoài làm cái gì? Chẳng lẽ muốn đi săn thú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



"A Thiện, ngươi ra ngoài làm cái gì?" Lưu Sương ngồi dậy, hỏi.
"Này! Các ngươi có bán đồ trên bè trúc không?" Một người cầm đầu cao giọng hỏi.



Một người khác nói: "Thật là ông trời giúp chúng ta, lão gia đang muốn làm tiệc rượu, thiếu thịt thú rừng, lại có người đưa đến tận cửa."



Lưu Sương ngẩng mặt nhìn, nhìn quần áo bọn họ chắc là gia nô nhà giàu, chắc là đi mua đồ cho chủ . Nàng cũng muốn bán mấy thứ này , không ngờ vận khí tốt như thế, chưa cần mang đến chợ đã có người đến mua. Thật trùng hợp!



"Tiểu ca, bao nhiêu tiền, ngươi nói giá đi!" Dương như người cầm đầu không chờ được lâu hỏi.



Lưu Sương chưa từng mua bán thịt thú rừng, đương nhiên không biết giá tiền, tùy tiện nói: "Con hươu này mười lượng bạc, con hổ hai mươi lượng, con ……………………………. "



Còn chưa nói hết, người kia đã nói: "Được rồi, chúng ta mua, chỗ này là hai trăm lượng, chúng ta lấy cả chỗ da thú luôn!" Dứt lời, ném về phía Lưu Sương hai trăm lượng bạc.



Lưu Sương trố mắt đứng nhìn bọn họ mang chỗ thịt thú rừng và da thú đi nhanh như chớp.



Lưu Sương nhặt hai trăm lượng bạc dưới chân, cho vào trong túi thuốc, nàng không biết đống thịt rừng đáng giá như vậy. Cứ tưởng rằng mình hét giá quá cao, không ngờ bọn họ không những đồng ý ngay lập tức, còn cho thêm bạc . (hình như Sương Nhi bị hớ, da hổ và da hồ ly chắc ko rẻ lắm)



Hai trăm lạng, cũng đủ cho nàng và A Thiện sống trong mấy tháng. Không ngờ vấn đề ngân lượng lại được giải quyết nhanh như vậy.



Lập tức, Lưu Sương và A Thiện đi về thôn xóm gần đó, tới gần rồi, mới phát hiện, không phải thôn xóm, mà là một trấn nhỏ, gọi là Song Hà trấn. Gọi vậy vì xung quanh trấn này là sông.



Vừa đến trấn nhỏ, Lưu Sương liền cảm giác được một không khí bất thường, vừa nghiêm nghị vừa tiêu điều. Lưu Sương không biết chuyện gì xảy ra, mang theo A Thiện tới cửa hàng quần áo, mua mấy bộ quần áo, bộ da bạch hồ ly bọn họ đang mặc dù đẹp mắt, nhưng là vẫn chưa đến mùa đông, nhìn rất chói mắt.



Sau đó, hai người tới nhà trọ lớn nhất tên là Duyệt Quân nghỉ tạm. Tới nhà trọ rồi, Lưu Sương nghe đám người đang ăn cơm nói chuyện, mới biết, Mộ Dã tấn công Lăng Quốc, thái tử Đông Phương Lưu Quang thân chinh ra trận. Hơn nữa, đã thắng trận đầu tiên.



Sư huynh thân chinh ra trận, Lưu Sương không chút bất ngờ với tin này, theo con người sư huynh mà nói, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy . Hắn quyết không phải là một người chỉ ngồi hưởng an nhàn. Chỉ có điều không ngờ Mộ Dã tấn công Lăng Quốc nhanh như vậy.



Đã có chiến tranh, sẽ có thương vong. Dược thảo này sẽ phát huy hết công dụng trong quân doanh.