Sam Sam Đến Đây Ăn Nè!

Chương 18 :

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


Sam Sam đẩy cánh cửa lớn của khách sạn.



Bên ngoài gió tây bắc lạnh thấu xương, Sam Sam bị gió thổi lạnh co ro một lúc, liền vội vàng quay trở vào bên trong.



Lạnh quá! Cô làm sao mà lại đi xuống tầng dưới thế này nhỉ? Sam Sam ôm lấy cánh tay trần run cầm cập.



Dù sao về sớm một chút cũng tốt, cũng muộn rồi………..



Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại trong ví reo lên, Sam Sam lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, lặng cả người, rõ ràng trong đầu đã nghĩ là không nghe, nhưng tay thì chẳng biết tại sao lại ấn vào nút nhận cuộc gọi.



Giọng nói của Phong Đằng vọng tới với vẻ không vui: “Cô đang ở đâu đấy?”



“………..Ở dưới sảnh.”



” Đã bảo cô đừng có chạy lung tung cơ mà?” Phong Đằng càng có vẻ không vui, ” Đứng đấy chờ, tôi xuống ngay đây.”



” Chờ đã.” Cảm giác Phong Đằng sắp sửa dập điện thoại, Sam Sam vội vàng gọi với. Dù sao thì cũng chẳng chạy thoát, chi bằng chết cho thoải mái, Sam Sam mặt dày nói: ” Chủ tịch,……..Anh có thể lấy giúp tôi cái áo lông xuống đây không = =”



Một lúc sau, Sam Sam nhìn thấy Phong Đằng từ thang máy đi ra, trên tay cầm chiếc áo lông của cô, đôi mắt sắc bén chỉ đảo lướt qua là tìm ngay được cô. Sam Sam vội vàng chạy tới, vừa cảm ơn vừa giật lấy áo của mình từ trong tay anh.



“Cô xuống dưới này làm gì?”



” À, tôi nhức đầu, muốn đi về.” Sam Sam chột dạ nói.



Phong Đằng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, sắc mặt dịu xuống ” Để tôi đưa cô về”.



Sau đó đi thẳng ra ngoài không cho cô từ chối.



Sam Sam sửng sốt trong giây lát rồi mới theo kịp. Ngài chủ tịch thật là quá khách khí……Như thế này thì cô sẽ suy nghĩ lung tung mất thôi……



Sam Sam vẫn nghĩ lung tung khi bước lên xe.



Chiếc xe đua màu trắng chạy êm ru trong đêm, cả hai người ngồi trong xe đều không nói gì.



Một lúc sau, cuối cùng Sam Sam nhịn không được liền đem sự nghi ngờ của mình ra hỏi: ” Chủ tịch, anh Ngôn nói, mấy tháng gần đây Phong tiểu thư không đi Châu u.”



” Ừ.” Phong Đằng lạnh nhạt trả lời, “Rồi sao nữa?”



Anh ta lại còn hỏi cô rồi sao nữa? Sam Sam trợn to mắt lên nhìn anh, có người bị phát hiện ra nói dối mà vẫn còn thản nhiên thế cơ à?



Boss chắc chắn là lão yêu nghìn năm!



” Thế, vậy tại sao anh lại nói với tôi là cô ấy đi Châu u?”



Phong Đằng lạnh lùng nói: ” Tiết Sam Sam, cô có thể ngốc hơn nữa đi.”



`= =



Lại còn nói cô là ngốc! Thái độ của tên nghi phạm này thật là quá hung hăng!
Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi.”



Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim.



Nhưng……cũng không chắc, suy cho cùng hổ vẫn là hổ, không phải là thỏ trắng, nói không chừng hổ hơi kỳ quái một chút?



Thế thì, cái chỗ thình thịch kêu lên ” thỏ trắng” ” thỏ trắng” chính là tim của hổ à?



Con hổ phe phẩy đuôi, mời con thỏ trắng: ” Cậu có muốn đến vườn hoa của tớ không, vườn hoa của tớ rất rộng rất đẹp, rất thích hợp cho thỏ trắng sống đấy, lại còn có rất nhiều cỏ ngon nữa.”



Có rất nhiều cỏ ngon à? Con thỏ trắng động lòng, nhưng vẫn còn do dự: ” Nhưng mà, nhưng mà……”



” Nhưng mà cái gì? Nói nhanh lên!” Con hổ sốt ruột dậm chân……..



” Nhưng cậu không được bắt nạt tớ.” Con thỏ trắng nói một cách dũng cảm: ” Cậu phải nghe lời tớ, không được bắt tớ làm cái nọ cái kia, hơn nữa, cậu phải ăn cỏ cùng tớ.”



” Ăn cỏ?” Con hổ có vẻ rất không thoải mái.



” Đúng! Ăn cỏ.” Nếu không ngày nào đó cậu ta ăn thịt mình thì sao?



Con thỏ trắng nói: ” Không được kén chọn, không được cỏ này thì ăn, cỏ kia không ăn.”



” Được rồi, được rồi, nghe cậu tất!” Con hổ xua xua chân nhanh chóng đồng ý. “Thế thì cậu có thể cùng mình đi đến vườn hoa của mình rồi?”



” Được.” Con thỏ trắng gật đầu, ngượng ngùng cụp tai xuống.



” Cậu cưỡi lên lưng tớ, tớ đưa cậu đi.”



” Thế thì cậu quỳ xuống, cậu cao thế này, tớ không với được.”



Con hổ to lớn ngoan ngoãn quỳ xuống bãi cỏ, thỏ trắng nhảy lên, túm lấy lông trên lưng con hổ, rất oai phong nói: ” Hổ, đi thôi, chạy nhanh lên.”



Con hổ cõng thỏ trắng phóng như bay qua đồng cỏ, vượt qua sông hồ, xuyên qua rừng sâu, ra khỏi rừng là đến vườn hoa tươi đẹp của hổ.



Con hổ nghĩ, đợi khi đến khu vườn, nhất định phải nói với thỏ trắng —-



Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất hung dữ, có nghĩa là nó sẽ ăn một miếng hết con thỏ.



Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất dịu dàng, có nghĩa là nó sẽ vỗ béo con thỏ, rồi ăn thịt nó từ từ.



Còn nữa, nhất định sẽ dần dần làm cho con thỏ thích ăn thịt………



Ánh trăng trong thành phố nghiêng nghiêng rọi vào mỗi căn phòng ngủ không kéo rèm.



Sam Sam ôm gối, ngủ say dưới ánh trăng dịu dàng, trên môi vương vấn một nụ cười ngọt ngào.



~ Toàn văn hoàn ~