Sam Sam Đến Đây Ăn Nè!

Chương 44 :

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Sam sam đến đây ăn nè! - Chương 32



Điện thoại mới cúp chưa đến một giờ, trợ lý Phương lập tức xuất hiện trước mặt Sam Sam. Lúc này rốt cuộc cũng có phòng bệnh, dù rằng gian phòng này dành cho ba người.



Không phải trợ lý Phương không đủ năng lực, mà do Phong Đằng đã gọi điện thoại chỉ thị: “Tìm bác sĩ tốt nhất, ở phòng bệnh thường.”



Những lời này khiến trợ lý Phương đối với địa vị Tiết Sam Sam có đánh giá mới. Tiền có thể mua chuộc lòng người, nhưng với chỉ thị như vậy, Phong tổng đối với Tiết tiểu thư thật dụng tâm.



Sau khi biết chuyện, trợ lý Phương sắp xếp mọi việc rất ổn thỏa, không để người nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh, giường bệnh đều có, bác sĩ chuyên khoa cũng có, còn thân thiện dễ gần, giờ đây Tiết gia chỉ cần toàn tâm chăm sóc ông nội Tiết.



Không bao lâu sau, Phong tiểu thư biết được tin cũng đến thăm. Đầu tiên trách Sam Sam không gọi báo cô ấy biết, sau đó thân thiết an ủi gia đình, đáng tiếc Tiết gia lại nói tiếng địa phương, Phong tiểu thư cơ bản nghe không hiểu, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nói qua loa vài câu.



Sau khi nghe Sam Sam kể lại mọi chuyện, biết gia đình cô đang ở khách sạn, Phong tiểu thư lập tức nói: “Ở khách sạn sao được chứ, nhà tôi có vài phòng trống.”



Nói xong cô ấy liền gọi Nguyên Lệ Trữ. Trợ lý Phương định ngăn cản nhưng không kịp, trong lòng thầm nghĩ Phong tiểu thư sao lại phá chuyện tình của Phong tổng.



Nghe điện thoại xong, không bao lâu Phong tiểu thư gọi tài xế chở về, muốn dọn dẹp lại phòng ốc, buổi tối Tiết gia đến là có thể ở ngay.



Tiết gia quả thực bị các chuyện liên tiếp xảy ra làm ngây người, mẹ Tiết kéo Sam Sam hỏi: “Sam Sam, con quen người bạn lợi hại như vậy bao giờ thế?”



Sam Sam ngây ra một lúc, nói: “Bọn họ là đồng nghiệp của con.”



Mẹ Tiết đương nhiên không tin, “Đồng nghiệp mà giúp đỡ tận tình vậy sao? Người kêu Phong tiểu thư đó cũng là bạn con sao?”



“Cô ấy không phải.” Sam Sam nghĩ nghĩ mới nói, “Năm ngoái con truyền máu cho Phong tiểu thư, cô ấy và con cùng một nhóm máu.”



Mẹ Tiết giật mình nói: “Cái người mà bạn họ kêu Phong tổng gì đó là anh của Phong tiểu thư hả? Hèn chi họ lại giúp chúng ta. Ai, đều là người tốt, sau này con nhớ cảm ơn họ đàng hoàng.”



Sam Sam do dự một chút rồi “Dạ” một tiếng.
“Có vấn đề gì sao?”



“Không có” Sam Sam vội vàng xua tay, “Chỉ là em chưa nói với mẹ chuyện chúng ta.”



Phong Đằng phát hiện thần sắc cô không được tự nhiên, nhướng mày, “Sao lại thế này?”



Sam Sam căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều đã nói ra: “Em, em chưa nói với cả nhà.”



Phong Đằng phút chốc dừng lại, xoay người, trên mặt tối sầm lại, “Chưa nói cái gì? Anh sao?”



“Không, không phải, bởi vì…..” Sam Sam biện hộ, muốn nói bởi vì cả gia đình lo cho ông nội nên cô chưa kịp nói, muốn nói do Liễu Liễu vừa chia tay bạn trai, nhưng lời tới cửa miệng thì cảm thấy lý do như vậy quá gượng ép. Có lẽ, thật sự đó cũng không phải là lý do.



Cô nói không ra lời, cứ cúi đầu mãi.



Giọng nói Phong Đằng hoàn toàn lạnh như băng: “Tiết Sam Sam, ba mẹ em ở đây, vì sao không nói cho anh biết?”



Sam Sam vội giải thích: “Anh đi nước ngoài rồi họ mới đến.”



Anh gật gật đầu, giọng nói có tí ôn nhu: “Ông nội em nằm ở bệnh viện nào? Sao lúc đầu không gọi điện cho anh?”



“Anh đang công tác nước ngoài, em, em……”



Phong Đằng yên lặng nhìn Sam sam, bỗng nhiên nói: “Tiết Sam Sam, chẳng lẽ em muốn chúng ta chia tay?”



Tiết Sam Sam cứng họng nhìn hắn.



Đến bãi đỗ xe, lái xe hỏi anh đi đâu, Phong Đằng bình thản phân phó:“Đưa Tiết tiểu thư đến bệnh viện trước.”