Sam Sam Đến Đây Ăn Nè!

Chương 57 : Thiên ngoại 3 Sam Sam vì sao mà xa xỉ hơn

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Ads

Dù nói người cần kiệm dễ

xa xỉ, người xa xỉ khó cần kiệm, nhưng đối với 500 tệ phí sinh hoạt thời đi

học, 1000 tệ phí sinh hoạt (không tính tiền thuê phòng)sau khi đi làm củaTiết

Sam Sam mà nói, xa xỉ ngay lập tức cũng không phải là việc đơn giản. Vì thế,

mặc dù cô đã trở thành vợ của Phong Đằng mấy tuần rồi, tuy trong túi đã nhét

đầy N thẻ, nhưng tiêu tiền vẫn bó chân bó tay, đi dạo cùng Phong Nguyệt, thấy

Phong Nguyệt kí séc, vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.



Chủ nhật này, Phong Đằng

sáng sớm đã đi đánh cầu, Sam Sam vừa bị Phong Đằng giày vò một phen,

không muốn làm quả bóng, lười biếng nằm trên giường, không muốn dậy. Phong Đằng

bình thường ăn no xong đều rất dễ bảo, không ép buộc cô, dặn dò người giúp việc

đừng quấy rầy cô xong, tinh thần sảng khoái vui vẻ ra ngoài.



Sam Sam đang chờ ngủ bù

tới tận trưa, thì Phong Nguyệt gọi điện đến rủ đi shopping. Sam Sam nghe đến

hai chữ “mua sắm” liền úp mặt vào gối giả chết, Phong tiểu thư mua sắm thực sự

rất đáng sợ… nhưng lại tìm không ra lí do từ chối, cũng không thể vừa sáng sớm

đã nói quá mệt, vậy chắc bị Phong Nguyệt cười chết mất. Đành nói đồng ý, để lái

xe đón tới trung tâm thời trang danh tiếng ở tòa nhà XX để gặp Phong Nguyệt.



Sam Sam đã đi mua sắm với

Phong Nguyệt vài lần rồi, mỗi lần đều chịu sự giày vò cả về thể chất lẫn tinh

thần, thể chất thì chân tay rã rời, tinh thần thì con tim rỉ máu, dù tiền tiêu

ào ào không phải là của cô, nhưng, nhưng…



Có đáng không?



Tại sao một cái túi trông

rõ ngớ ngẩn lại mất N vạn?



Tại sao một đôi giày

trông chả ra làm sao lại cần N vạn?



Tại sao tại sao… bọn họ

đều phải dùng đơn vị vạn tệ?



……



Sam Sam xuất thân từ một

nhân viên tài vụ nhỏ bé mỗi lần thấy cái giá trên trời đó, thường không nhịn

được, nghĩ tới “giá thành giá thành”, sau đó lại lấy tinh thần yêu nước không

cho bọn quỷ phương tây kiếm tiền, kiên quyết bỏ những thứ đó lại.



Hôm này cũng không ngoại

lệ, Phong tiểu thư vừa đi vừa càn quyét, Sam Sam vừa đi vừa nhìn, đi được một

lúc hai người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở tầng trên cùng, Phong Nguyệt nhìn đống

đồ mình mua, nhìn Sam Sam vẫn tay không, đột nhiên xúc động: “Sam Sam à, có

phải em hơi phung phí không?”



Phong tiểu thư nghĩ tới

đống quần áo đến mác còn chưa thèm cắt ở nhà, lần đầu tiên chột dạ.



Sam Sam vừa uống trà, vừa

thành thật lắc đầu: “Không có không có.” Đại tiểu thư không phải hơi

phung phí, mà là hết sức phung phí, nói bản thân “hơi phung phí” thật quá khiêm

tốn rồi = =



Phong Nguyệt than thở:

“Ây, cũng may mà anh trai biết kiếm tiền, không thì em lấy đâu ra những ngày

thoải mái như vậy.”


“Buồn chết đi được.”



Phong Đằng tối mặt, chẳng

lẽ kỹ xảo của anh vẫn chưa đủ?



“2 vạn tệ ơi!”



Giọng Sam Sam hết sức đau

khổ, vốn dĩ boss đại nhân rất buồn rầu cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ của

người đó dường như không cùng một hành tinh với anh, nhíu mày hỏi: “Cái gì hai

vạn?”



“A…” Sam Sam cần gấp

người để thổ lộ, cũng không để ý xem đối tượng có thích hợp hay không, đem kể

hết nguyên văn sự việc. “Hôm nay Phong Nguyệt tìm em đi tòa nhà XX… cửa hàng

nhỏ… nhìn nhầm nhãn hiệu….”



Phong Đằng thật không

biết nên giận hay nên cười, vì loại chuyện này mà để ảnh hưởng tới chất lượng

cuộc sống x ( x đấy nhá, đừng có nhầm với cái tòa nha XX nha = =)… để

tránh sau này phát sinh việc tương tự, Phong Đằng nghĩ 2 giây, nói: “Tòa nhà

XX?”



Sam Sam gật đầu.



“Tòa nhà đó là tài sản

đứng tên anh.”



“Á?”



“Những cửa hàng đó mỗi

năm phải nộp cho anh số tiền thuê không nhỏ.”



“Á”



“Vì thế 2 vạn tiền mua

váy, có phần lợi nhuận là đưa cho anh.”



Sam Sam ngơ ngẩn: “Đưa

anh bao nhiêu?”



“Uhm, khoảng 5 nghìn.”

Phong tổng đùa một cách vô trách nhiệm: “Vì thế sau này em mua đồ có thể trực

tiếp giảm giá 30%, ví dụ như cái váy em mua hôm nay, thực tế chỉ cần chi 1 vạn

rưỡi, giảm được 5 nghìn.”



“Đúng không?”



“Ừ” Boss đại nhân tiếp

tục nói dóc không them chớp mắt. “Vì vậy sau này em càng mua nhiều, giảm giá

càng nhiều, càng tiết kiệm được nhiều tiền.”



“Đúng, đúng không?” Hình

như có gì không đúng, chắc chắn có gì đó sai! Nhưng chủ tịch đại nhân đừng có

càng lúc càng lại gần được không, không cách nào suy nghĩ nổi!



“Đương nhiên” Boss tẩy

não xong, cười khẽ nói: “Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu làm việc khác được

chưa?”