Săn Lung Truyền

Chương 2 :

Ngày đăng: 05:36 19/04/20


Ta không nghĩ tới, mình lại có thể trở thành oán phụ.



Ngồi trong hoa viên vương phủ giữa tiếng chim hót hương hoa thơm, ngắt một mảnh lá cây, bắn về phía con chim đang bay giữa không trung.



Con chim run lên, cúi đầu liếc ta một cái, tiếp tục bay.



Lông chim nhiều màu rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay ta. Ha ha, dùng làm đánh dấu sách! .



Lại cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhàm chán.



Phu quân của ta - Hắc Lung vương, hai ngày trước khi thành thân, đã mang binh xuống phía Bắc chặn công kích của quân Hung Nô.



Sư phụ từng nói, nữ nhân bị nam nhân vứt bỏ là bị chồng ruồng bỏ, không chiếm được nam nhân sủng ái là oán phụ.



Cho nên ta thành oán phụ!



Nghe nói đại quân của Hắc Lung vương đã đại thắng, trong vòng hai ngày sẽ trở lại.



Ta có chút do dự, không biết có nên hy vọng hắn trở về hay không.



.



Hồ sen trong hoa viên, mặc dù không lớn như ôn tuyền trong hoàng cung. .



Nhưng dù sao vẫn có thể luyện “Thủy ngâm quyền” của ta. .



Sư phụ nói, nếu ta luyện tốt “Thủy ngâm quyền”, có lẽ có thể tiếp được mười chiêu của Hắc Lung vương.



Ta đương nhiên không tin.



Thượng thiện nhược thủy*, lấy nhu thắng cương, võ học chí tôn!



*Thượng thiện nhược thủy : trên đời này có gì mềm yếu hơn nước



Trong vòng ba trượng nếu có chút tiếng động, ta có thể phát hiện.



Cho nên ta an tâm luyện công, không làm oán phụ!



.



"Chưởng pháp thật tuyệt!" .



Sư phụ nói, duyên phận sẽ xuất hiện lúc ngươi không để ý.



Ta thu chưởng, cả người ướt sũng nhìn về phía người đang đi tới.



Khuôn mặt như Bạch Ngọc.



Đôi mắt như Mặc Ngọc.



Khí chất như Thanh ngọc.



"Cô nương là ai?" .



Còn có, thanh âm như nước suối chảy róc rách.



"Ta là Lung Ngữ Nhược." Ta nhìn thư sinh khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi này, chắc do mình luyện công rất nhập tâm nên không phát hiện hắn đến.



Ông trời thật khéo, chẳng lẽ ông trời nhất định muốn ta hồng hạnh ra tường? .


Gặp được một đôi mắt quen thuộc mà trong suốt.



Mắt đen như Mặc Ngọc.



Khóe miệng thản nhiên cười ấm áp. .



.



"A! Ngươi!" Ta kinh hãi, cầm vạt áo của hắn, kéo hắn ra ngoài trướng, "Sao ngươi lại chạy đến đây? Đi mau, Hắc Lung vương lập tức sẽ…"



Có lẽ là ta quá vội, cũng không thấy rõ làm cách nào mà hắn giãy khỏi tay của ta, ngược lại bắt được hai tay của ta.



"Nhược Nhi. . . Nàng trí tuệ như thế, còn không đoán ra thân phận của bản vương?" Thanh Khê mặc cẩm phục hoa lệ ôn nhu nói.



.



Bản, bản, bản vương? Hắn là Hắc Lung vương? .



Ta ngây người, không phải chưa từng đoán như vậy, vừa có ý niệm này trong đầu, lại nhìn đến bộ dáng ngốc nghếch của hắn, liền phủ định suy nghĩ này.



"Vũ khúc vừa rồi, là cố ý chuẩn bị vì bổn vương?" Thanh Khê ―― Hắc Lung vương dường như cảm thấy rất hứng thú, bộ dáng hơi hưng phấn.



Ta lúc này mới nhớ lại mình muốn □ Hắc Lung vương, kế tiếp hẳn là chậm rãi cởi quần áo trước mặt hắn, đưa hắn lên giường, hoàn thành chuyện tốt mới đúng!



Nhưng hiện tại hắn là Thanh Khê, ta làm sao có thể □ trước mặt người mình thầm ngưỡng mộ. . .?



"A? Nàng ngưỡng mộ ta?" Hắc Lung vương nhướn mi.



Không xong, suy nghĩ trong lòng, sao lại không để ý lại nói ra miệng rồi?



Thật mất mặt trừng hắn một cái.



Hắn bỗng nhiên thoải mái cười to, tiếng cười kia dường như khiến cho tro bụi trên nóc nhà đều rơi xuống! Đây là Thanh Khê ta chưa từng thấy qua, có lẽ hắn lúc này, mới càng giống Hắc Lung vương.



Hắn ôm ta đi về phía giường, chậm rãi hôn lên mái tóc đen của ta.



"Nàng thật thơm. . ." ánh mắt hắn trở nên thâm thúy thấp giọng thì thào.



"Đó là đương nhiên, hôm nay ta tắm đã dùng hết nửa bình hoa mai lộ!" Ta võ công cái thế, thế nhưng không thể cũng không muốn giãy khỏi ôm ấp của hắn.



Hắn vừa cười, vùi đầu vào hõm vai của ta, nhẹ nhàng mút vào.



Cả người ta run rẩy, nâng bàn tay đã vô lực, chậm rãi cởi đai lưng của hắn.



"Hẳn là ta đến □ chàng mới đúng. . ." Ta gian nan nói.



"Vương phi của ta, quả nhiên không giống người thường!" Hắn than nhẹ một tiếng.



Nến đỏ lay động, quần áo đã cởi hết, ôn nhu như nước, nhiệt liệt như lửa.



Một đêm quấn quýt si mê. .



.



Mẫu thân, dường như con gặp được vận may.



Sau khi người ra đi, ngoài chuyện gặp được sư phụ ra, gả cho Hắc Lung vương phải chăng chính là chuyện tốt thứ hai?