Sẵn Sàng Chưa Nào? (Con Gái Mỹ 2)
Chương 3 :
Ngày đăng: 17:50 19/04/20
Vấn đề là tôi đang nắm con át chủ bài (nó có nghĩa là gì cũng được, dù sao cũng là điều tốt).
Và con át chủ bài chính là bố mẹ tôi.
Và KHÔNG ĐỜI NÀO bố mẹ lại cho phép tôi bỏ qua Lễ Tạ Ơn ở nhà bà để đi chơi xa với bạn trai.
Cho dù đến Trại David.
Cho dù đi cùng tổng thống.
Điều đó có nghĩa không ngủ với nhau. Hay chơi cờ Ấn Độ, như David rõ ràng đã gọi như vậy.
Tôi sẽ không giả vờ rằng tôi quá lo lắng về chuyện đó. Chuyện bố mẹ không cho tôi đi chơi xa với David. Ý tôi là, tôi vẫn không quả quyết là mình muốn đi. Thôi được, chắc vậy, tôi muốn đi khi bàn tay David nằm bên dưới nhiều lớp quần áo khác nhau của tôi...
Nhưng giây phút bàn tay không còn ở đó nữa. Tôi phải thừa nhận mình không hoàn toàn háo hức với ý tưởng ấy.
Bởi lẽ, nhìn vấn đề mà xem, ngủ vơi nhau là cả một bước tiến cực kỳ lớn lao. Nó thay đổi trọn vẹn mối quan hệ của bạn. Hay chí ít chuyện xảy ra như thế trong những cuốn sách chị Lucy thích đọc, những quyển sách chị ấy vứt lăn lóc khắp nơi cạnh bồn tắm mà tôi thỉnh thoảng cầm lên đọc lướt khi đã ngấu nghiến hết sách của Vonnegut (Kurt Vonnegut: Nhà văn bậc thầy về khoa học viễn tưởng của Mỹ) hay mấy cuốn tương tự. Trong các quyển sách đó, lúc nào cô nàng và anh chàng cũng bắt đầu "làm chuyện ấy", chỉ có vậy. Đó là tất cả những gì họ thực hiện. Chẳng đi xem phim, cũng không ăn tối. Tất cả mọi thứ họ làm khi ở bên nhau là ... "chuyện ấy".
Có lẽ đó chỉ là trong sách và không phải diễn biến ngoài đời thực. Nhưng làm thế nào tôi biết chắc được? Rõ ràng tôi còn không chắc mình có sẵn sàng cho việc đó chưa nữa mà.
Vậy nếu bố mẹ nói tôi không được đi (cho dù tình huống này nhiều khả năng xảy ra), đó cũng không phải điều tồi tệ nhất trên đời. Tất cả những gì tôi có thể nói là thế.
Tôi trút được gánh nặng vào giây phút từ lớp vẽ sống động trở về. Tôi quyết định vì dù sao bố mẹ cũng sẽ không đồng ý nên tôi bỏ qua việc khua-khoắng-bụi-cây-và-đưa-ra-những-gợi-ý-tinh-vi cũng chẳng sao. Chuyện gì xảy ra nếu bố mẹ tôi không cho? David sẽ phải học cách sống chung với nỗi thất vọng.
Bố mẹ đang ngồi tại bàn ăn với chị Lucy, trông chị ấy hơi đau khổ, vì lý do nào đấy. Có lẽ thí sinh Americal Idol chị ấy yêu thích không được bầu chọn hay chuyện gì đó.
"Bố, mẹ", tôi lên tiếng, hoàn toàn xen ngang mà không tỏ chút hối lỗi hay cần đến lời mở đầu, "con đến Trại David đón lễ Tạ ơn với.... David...." Cho đến khi đó, tôi mới nhận ra David trùng tên với khu nghỉ dưỡng của tổng thống. Chuyện đó kỳ lạ chưa? Thêm nữa, nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nói, "... cùng với bố mẹ anh ấy được không?"
"Tất nhiên rồi, con yêu", bố tôi trả lời.
Mẹ tôi thốt lên, "Ôi, Chúa ơi, Samantha. Tóc tai con sao thế này?"
"Con nhuộm tóc", tôi đáp. Trong khi đó, tim tôi hoàn toàn lỗi nhịp ."Tất nhiên rồi con yêu là ý gì vậy bố?"
"Màu vĩnh viễn à?" mẹ hỏi.
"Gần như vậy", tôi trả lời mẹ. "Bố nói thật chứ?" tôi hỏi "Thế còn bà thì sao?"
"Bà sẽ không sao", bố nói. Sau đó bố cũng bắt đầu nhìn chăm chú vào mái tóc của tôi. "Con muốn trở thành gì vậy hả?" bố gặng hỏi, "một trong những nhân vật chuyện chanh (Nguyên văn: mango) Nhật bản mà con thường xuyên đọc ư?"
"Truyện tranh Nhật Bản (Nguyên văn: manga)", tôi chỉnh lại. "Chính xác bố đang nói gì ạ? Rằng con có thể đi sao?".
"Đi đâu?".
"À thì", tôi lên tiếng, hắng giọng mấy cái, chợt thấy cổ họng vương vướng. "Chị biết đấy. Kris và ... cái câu lạc bộ Đương lối đúng đắn...".
Chị Lucy bật cười như đây là chuyện khôi hài nhất chị từng nghe.
Sau đó chị ấy đứng lên và nói. "Thôi, thật vui khi hai chị em mình đã có cuộc trò chuyện ngắn ngủi về vấn đề quan hệ, nhưng giờ chị phải đi đây. Bố mẹ có điểm thi SAT của chị và cả hai không hề có cái mà em gọi là sự hài lòng. Bố mẹ nói chị phải tiếp tục học. Ồ, nghe này: chị sắp có gia sư. Và bố mẹ dọa sẽ buộc chị nghỉ tham gia đội cổ vũ để có thời gian học hành đàng hoàng. Em tin nổi không?" Chị ấy lắc đầu buồn bã." Cứ như những thứ trong bài thi SAT quant rọng nếu chị muốn trở thành nhà thiết kế thời trang vậy. Đâu cần đạt điểm thi cao mới làm được. Chỉ cần một chân thực tập kha khá ở chỗ nhà thiết kế Marc Jacobs. Dù sao đi nữa, giờ chị phải đi gọi điện cho tất cả những đứa quen biết để kể về chuyện bố mẹ hoàn toàn làm hỏng bét mọi thứ. Gặp em sau nhé".
Rồi chị ấy biến mất về phòng trước khi tôi kịp mở miệng nói một lời.
Và chỉ khi đó, cuối cùng tôi mới nghĩ ra vài điều để mở miệng. Bởi bất chợt, tôi có mấy câu hỏi dành cho chị ấy. Chẳng hạn như, cái-bạn-biết-là-gì-rồi-đấy trung bình to cỡ nào khi nó... khi nó trong trạng thái phồng to?
Và thứ thuốc kia ở trong người bao lâu sau khi, sau khi "làm chuyện ấy"?
Nhưng rồi tôi nghĩ biết đâu chi tiết về lần đầu tiên của chị Lucy với anh Jack có thể hơn mức tôi hình dung, nhất là xét đến thực tế tôi cũng như hầu hết những người khác trong nhà, đều không quá điên lên vì anh ấy. Hiện giờ anh Jack để cho mọi người được yên một chút vì đang đi học xa và không phải lúc nào cũng quẩn quanh, diễn thuyết lý luận về việc các họa sĩ bị cả thế giới ngược đại và hiểu làm như thế nào.
Tôi phải thừa nhận rằng trong đời, có lúc tôi thực sự thấy cần suy nghĩ nhiều.
Đó là một trong rất nhiều lý do khiến tôi yêu anh ấy... cho dù nó cũng dẫn đến việc anh ấy quá mê mệt dáng vẻ của tôi trong chiếc áo hiệu Nike.
Tôi chỉ tự hỏi tôi có yêu anh nhiều đến mức có thể cho anh ấy xem dáng vẻ của tôi khi không còn chiếc áo đó không
Mười lý do vì sao chị Lucy tiến hành mọi chuyện giỏi hơn tôi.
10. Nhờ cứu mạnh tổng thống,tôi trở thành "sao" nên bất cứ khi nào tôi làm điều gì thật sự ngớ ngẩn (như mặc áo trái đến trường,vì đôi lúc tôi thay trang phục trước khi nốc đủ lượng cà phê để hoàn toàn tỉnh táo) tôi luôn có thể chờ đợi một bức ảnh về chuyện đó sẽ xuất hiện trên tạp chí People hay Us Weekly (các ngôi sao ,họ cũng như chúng ta thôi)
9. Tuy trượt các kỳ thi SAT một cách thê thảm nhưng chị Lucy thực sự không bao giờ làm bất cứ điều gì ngớ ngẩn như mặc áo trái,và cho dù chị ấy có cứu mạng tổng thống có trở thành ngôi sao quốc gia thì mọi người cũng sẽ không bao giờ chụp được bức ảnh nào về bộ dạng ngốc nghếch của chị ấy ở đâu hết.Vì những điều như thế sẽ không bao giờ xảy ra với chị Lucy.Chị ấy luôn trông hoàn hảo tại tất cả các địa điểm xuất hiên ,dù có vào sáng sớm tinh mơ đi nữa.
8. chị Lucy đang hẹn hò với một tay chới nổi loạn tuổi teen sở hữu chiếc mô tô,cho dù chị không được phép cưỡi lên đó với gã ấy và làm những trò cực vui như đến đêm khai mạc chương trình biểu diễn nghệ thuật có ban nhạc rock cuồng nhiệt ném thịt sống lên màn hình chiếu nhiều bức ảnh của các vị lãnh đạo thế giới.Trong khi đó tôi đang hẹn hò với con trai tổng thống,thế nên tôi làm những trò cực vui như đến đêm khai mạc vở opera Tosca tại trung tâm Kennedy với chính các vị lãnh đạo thế giới kia,chuyện chẳng có gì gần giống với càc trò vui.
7. Hầu như tuần nào tôi cũng có ảnh đăng trên tạp chí Us Weekly ,mặc áo trái hay những sự việc tương tự,khi đó thường các bức ảnh nằm ngay cạnh Mary-Kate hoặc Ashley.Nếu chị Lucy là ngôi sao,không phải tôi,có thể đánh cược là ảnh chị ấy sẽ nằm cạnh người tuyệt hơn hẳn,như chị Gwen Stefani chẳng hạn.
6. Khối nhà thiết kế gửi quần áo miễn phí cho tôi,van vỉ tôi mặc thay vì mấy cái áo trái kia để trang phục của họ có mặt trên tạp chí Us Weekly.Chỉ có điều tôi phải gửi trả lại phần lớn những thứ ấy vì bố mẹ không cho tôi mặc đồ lót da bó sát toàn thân,hơn nữa,khác với chị Lucy ngực tôi không nâng nổi bộ áo lót đó.Chị Lucy sẽ hoàn toàn có thể giử chúng lại hết.
5. Bạn trai tôi hình như gọi chuyện ngủ với nhau là " chơi cờ Ấn Độ" .Tôi không biết bạn trai chị Lucy gọi thế nào.Nhưng tôi đoán có lẽ không phải vậy.
4. Chị Lucy có thể nhẩm khoản thuế mua hàng trong đầu.Ồ,và chị ấy còn nhào lộn ra sau.Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là vẽ một gã hóa thân.Và rõ ràng tôi vẽ cũng chẳng đẹp vì tôi tập trung vào từng phần chứ không phải tổng thể.
3. Bố mẹ tuyệt đối quý mến và tin tưởng bạn trai của tôi.Còn bạn trai chị Lucy ư? Không nhiều lắm .Thế nên bố mẹ dành hàng giờ tranh luận thuyết phục chị ấy về anh ta,nói chị ấy có thể làm tốt hơn thế,vân vân và vân vân.Về cơ bản bố mẹ không để ý gì đến tôi.
2. Tôi có duy nhất một đứa bạn,bạn thân nhất của tôi,Catherine.Cô ấy tử tế và nhạy caem đến mức tôi không thể kể cho cô ấy nghe chuyện bạn trai tôi muốn ngủ với tôi vào dịp cuối tuần của Lễ Tạ ơn vì như thế sẽ khiến cô ấy phát hoáng vì từ nhỏ cô ấy không có lấy một người bạn trai (Trừ khi tính đến anh chàng ở Qatar,nhưng tôi không làm thế) Trong khi đó chị Lucy có cả đống bạn,những người chị ấy có thể tâm sự bất cứ điều gì vì họ hoàn toàn hời hợt và vô cảm.Như nhân vật nửa người nửa máy trong truyện viễn tưởng ấy.
Và lý do số một giải thích vì sao chị Lucy tiến hành mọi chuyện giỏi hơn tôi.
1. Rõ ràng chị Lucy đã trao thân và không giấu giếm chuyện đó,vì chuyện đó hiển nhiên không phải là vấn đề lớn đối với chị ấy.Thế nhưng nó lại là vấn đề cực lớn đối với tôi,điều đó có nghĩa tôi sẽ có thể còn trinh tiết đến năm ba mươi tuổi,hoặc đến khi chết,để xem sự việc nào tới trước.