Săn Tim Nàng

Chương 96 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


“Một chiếc khóa  vàng nho nhỏ lại có ích gì?” Ám vệ nghi ngờ hỏi.



“Đây là...” Vô Sương tung khóa vàng lên trời rồi bắt lại, cười nói: “Đây là đồ của tiểu nhi tử Nhạc gia …. Tiểu đệ của Nhạc Hoành … Nhạc Đồng.”



“Tiểu đệ của Nhạc Hoành?” Ám vệ không ngừng ngạc nhiên. “Khi thành Thương Châu bị phá, Nhạc phu nhân ôm con trai út tự thiêu đi theo trượng phu và trưởng tử chết trên chiến trận… Nhạc Đồng khi đó còn chưa được 1 tuổi. Đồ của nó? Vô Sương đại nhận, thuộc hạ ngu dốt, không biết ý của ngài.”



Vô Sương cười xuỳ nói: “Nhạc Đồng còn quá nhỏ, khi vương gia đến thì đã cháy đến mức khó mà nhận ra, trong đống tro tàn chỉ có chiếc khóa vàng mà nó vẫn đeo, vương gia liền nhặt lấy, cùng với cung vàng của Nhạc Hoành và thanh giáo của Nhạc Hoàn. Ba năm trôi qua, cho dù có đào mộ người Nhạc gia lên thì Nhạc Đồng chưa được 1 tuổi có thể thấy được gì chứ?”



Ám vệ tỉnh ngộ nói: “Xương cốt còn non, tất nhiên là không còn gì cả.”



“Không sai!” Vô Sương âm hiểm cười nói: “Nhạc Hoành vào Thương Châu an táng người nhà, nhất định cũng không tìm được di hài của tiểu đệ.”



“Đại nhân là muốn…” Ám vệ tuy chậm hiểu nhưng cũng cảm thấy vô cùng thú vị, “Nếu Nhạc Hoành nhìn thấy đồ của tiểu đệ, nhất định không xác định được Nhạc Đồng còn sống hay đã chết. Chính cô ta còn có thể may mắn chạy thoát, một đứa bé cũng có thể được Nhạc phu nhân uỷ thác cho người khác trước lúc lâm chung, bảo vệ huyết mạch của Nhạc gia?”



“Cuối cùng thì ngươi cũng không đến mức ngu ngốc không cứu được.” Vô Sương rút từ tay áo ra một chiếc khan sạch màu trắng, khẽ lau chùi bụi bám trên chiếc khóa vàng, chỉ lau một lúc vết bẩn đã sạch hết, màu vàng sang bóng chói mắt, thời gian lâu mà vẫn như mới. Ở giữa chiếc khóa có khắc một chữ ‘Đồng’, vòng xung quanh chữ Đồng là hoa văn của Nhạc gia tại Thương Châu. Ám vệ cũng thấy đường nét được khắc rất tinh xảo, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, nhưng nhớ lại món đồ này là lấy từ xác người cháy đen của nhà họ Nhạc thì chợt giật mình kinh sợ.



“Nhưng làm thế nào mới có thể để Nhạc Hoành nhìn thấy di vật của tiểu đệ?” Ám vệ gãi đầu hỏi.



“Không phải là di vật!” Vô Sương tức giận cao giọng nói, “Lễ vật chúng ta tặng Nhạc Hoành phải là còn sống mới đúng.”



Ám vệ vội vàng câm miệng rũ mắt xuống, Vô Sương hừ một tiếng nói: “Ngày sinh của Nhạc Hoành cũng sắp đến rồi, cô ta rất ít ra khỏi soái phủ, Sài Chiêu lại như hình với bóng canh giữ bên cạnh… Muốn lấy mạng Sài Chiêu không có con mồi nào hữu dụng hơn ái thê của hắn. Vật này tuy khó đưa vào tay Nhạc Hoành trong phủ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp.”



“Thuộc hạ xin đại nhân chỉ điểm.”



Vô Sương đưa chiếc khóa vàng đã lau sạch cho ám vệ, nói đầy ẩn ý: “Khấp Nguyệt đã nhiều ngày không ra khỏi soái phủ, lúc này người ra vào soái phủ thuận tiện nhất cũng chỉ có Ngô Hữu và Ân Sùng Quyết mà thôi.”


“Vậy được rồi!” mắt Ân Sùng Quyết loé sáng, “Nhạc Đồng có thể đã chết, cũng có thể vẫn còn sống… Bởi vì không ai tận mắt nhìn thấy con út của Nhạc gia chết hay sống. Đứa bé còn bọc tã rất dễ chết…” Ân Sùng Quyết thở gấp nói, “Cũng có thể dễ dàng… mang ra khỏi Tĩnh quốc công phủ, giữ được một tia huyết mạch của Nhạc gia.”



Lục Quang Vinh cả kinh nói: “Nhị thiếu gia nói có lý. Nhạc gia có thể có Thôi thúc tận trung bảo vệ nữ nhi của bọn họ, tất nhiên cũng có khả năng có người cứu tiểu nhi tử họ Nhạc.” Lẽ nào…” Lục Quang Vinh run rẩy chỉ đứa bé vẫn đang khóc nức nở, “Lẽ nào nó chính là... Nhạc Đồng!?”



Đứa bé mới thoáng ngừng khóc đã thấy đám người hung hăng nhìn mình, sợ hãi lại khóc rống lên, miệng vẫn nấc nghẹn nói: “Đồ của cháu... Trả lại cho cháu... Trả lại cho cháu...”



“Hay là …” Lục Quang Vinh do dự nói, “Để thủ hạ đi hỏi hắn vài câu? Chẳng qua là đứa bé ba bốn tuổi, nhất định không nói dối.”



“Chậm đã.” Ân Sùng Quyết ngăn Lục Quang Vinh đang định rảo bước lại, “Chính bởi vì là một đúa trẻ, nó căn bản không nhớ được cái gì, nếu là bị cha mẹ nuôi dạy mấy câu, chỉ sợ ngươi hỏi lại càng không thể tin.”



Lục Quang Vinh cảm thấy có lý, ngừng bước chân nói: “…Chúng ta nên làm thế nào mới phải?”



Ân Sùng Quyết chậm rãi nhắm hai mắt, trầm tư chốc lát nói: “Việc này có thể lớn có thể nhỏ, trong đó có bẫy cũng khó nói, chớ tùy tiện làm gì, ngươi trấn an nó mất câu để nó tự về nhà, phái người đi theo, cẩn thận tìm hiểu lai lịch người nhà đứa bé này.”



“Thuộc hạ rõ ý tứ của nhị thiếu gia.” Lục Quang Vinh nghe Ân Sùng Quyết nói thấy cũng có lý, gật đầu nói, “Thuộc hạ nhất định theo lệnh ngài đi làm. Vậy chiếc khóa vàng… Trả lại cho đứa bé kia?”



Ân Sùng Quyết lại nhìn thêm thật kỹ chữ ‘Đồng’ khắc trên mặt chiếc khóa vàng, xong trù trừ nói: “Khóa vàng… Tạm thời để lại chỗ ta, đợi ta... đi tìm hiểu ý tứ của A Hoành...”



“Nhị thiếu gia không định đem chuyện hôm nay gặp được nói cho vương phi sao?” Lục Quang Vinh kinh ngạc nói.



Ân Sùng Quyết vuốt ve hoa văn trên  chiếc khóa, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm, trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Lục Quang Vinh ở bên đã lâu cũng biết Ân Sùng Quyết ái mộ Nhạc Hoành từ lâu, hôm nay lại thấy hắn rầu rĩ, cầm đồ của Nhạc gia mà lưu luyến như nắm tay Nhạc Hoành, trong long cũng thổn thức, cho nên cũng không dám vội vã hỏi, thận trọng quan sát động tác của Ân Sùng Quyết.



Ân Sùng Quyết thu hồi chiếc khóa, khẽ nhếch môi thấp giọng nói, “A Hoành sắp lâm bồn, mặc kệ đứa bé trước mắt có phải tiểu đệ Nhạc Đồng của muội ấy hay không, chỉ sợ sẽ quấy rầy A Hoành an dưỡng, làm muội ấy không an tâm sinh nở. Chuyện này nhất định vương gia sẽ không muốn thấy…” Ân Sùng Quyết xoay người nói, “Chuyện hôm nay, các ngươi không ai được tiết lộ nửa lời, đợi ta điều tra rõ rang rồi sẽ bẩm báo vương gia.”



“Thuộc hạ tuân mệnh!”