Săn Tim Nàng
Chương 101 :
Ngày đăng: 01:14 20/04/20
“Ta cũng không tin!” Ngô Tá run rẩy nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, “Vương gia đại sự chưa thành, sao người có thể dễ dàng chết được! Tuyệt đối không thể, Ung Thành, Ung Thành bất khả xâm phạm, kẻ nào có thể lấy được tính mệnh của vương gia, vương phi ở Ung Thành? Ta không tin!”
Người đưa tin từ Ung Thành dập đầu khóc không ngừng, “Những lời trong thư đều không giả… Quân sĩ Ung Thành tìm dọc bờ sông Hoài ba ngày cũng không tìm được gì… Vương gia cùng Vương phi... Thật là... đã mất… Phò mã gia lệnh cho quân tướng quay về Ung Thành… tập trung chuẩn bị đánh Lương…”
Nghe tin Nhạc Hoành đã chết, bên tai Ân Sùng Húc một trận ong ong, đâu nghe được gì nữa, hai tay nắm tay vịn ghế khẽ run, “A Hoành… mất…”
“Ta không trở về Ung thành!” Mắt Vân Tu quắc lên nói: “Ung Thành không có thiếu chủ, ta trở về làm gì? Tự ta đi tìm thiếu chủ, ta tin thiếu chủ và thiếu phu nhân tuyệt đối không có việc gì!”
Vân tướng quân...” Người mang tin tức lại dập đầu mấy cái, “Trong thư phò mã gia đã nói rõ ràng, lệnh cho Ân đô thống, Ngô tướng quân cùng ngài ba người trở về Ung Thành… Nếu ngài không về … sợ rằng phò mã gia sẽ nổi giận…”
“Lý Trọng Nguyên?” Vân Tu cười lạnh nói, “Ta mà sợ hắn sao? Sài gia quân từ lúc nào đến lượt hắn định đoạt? Ông nội Vân đây nói cho ngươi rõ lần cuối… thiếu chủ tuyệt đối không sao cả, Vân Tu ta chỉ đi theo thiếu chủ, những người còn lại, bất quá chỉ là cái rắm. Lý Trọng Nguyên không đủ tư cách ra lệnh cho Vân Tu ta. Những gì ta vừa nói, ngươi thay ta truyền lại từng chữ cho Lý Trọng Nguyên, ta nhất định sẽ đưa thiếu chủ, thiếu phu nhân tìm về.”
“Vân Tu…” Ngô Tá túm tay áo hắn nói, “Không được vô lễ...”
Vân Tu hất tay Ngô Tá cả giận nói: “Thiếu chủ bị kẻ gian hãm hại sống chết còn không rõ, quay về Ung Thành để làm gì? May thay Vân Tu ta vốn chẳng bao giờ lãnh binh đánh trận, hôm nay ta nói là đi, không kẻ nào có thể ngăn được.”
Ân Sùng Húc rầu rĩ nhìn người đưa tin đến nói: “Đợi ta sắp xếp cẩn thận chuyện phòng thủ Gia Nghiệp Quan, sáng sớm ngày mai cùng Ngô tướng quân quay về Ung Thành, ngươi lui xuống trước đi.”
Người đưa tin lui ra ngoài, trong đại sảnh rơi vào vẻ vắng lặng chết chóc.
“Ân Sùng Húc.” Vân Tu phá vỡ thế im lặng cao giọng nói: “Ngươi thực sự muốn quay về Ung Thành? Đến Ung Thành rồi đợi Lý Trọng Nguyên định đoạt sao?”
Ân Sùng Húc che mặt không mở miệng, Vân Tu lại tiến lên nói: “Ngươi không phải cũng cho rằng… phu thế thiếu chủ thực sự đã mất?”
Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng quắc của Vân Tu, chần chờ cụp mi nói: “Chết không thấy xác, bặt vô âm tín! A Hoành có thể chạy thoát một lần, tất có thể có lần thứ hai…”
“Vậy ngươi về Ung Thành làm gì hả?” Vân Tu đấm mạnh xuống bàn như là muốn bùng nổ.
“Nhưng cũng phải về xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ân Sùng Húc đè lại cái bàn đang không ngừng lay động nhíu mày nói: “Vân tướng quân, ta với ngươi không giống nhau… Đệ đệ ta... Sùng Quyết còn ở Ung Thành…”
Vân Tu cười khinh bỉ, đảo qua vẻ mặt do dự của Ngô Tá, như đè lại Ân Sùng Húc lòng đầy tâm sự, “Ân Sùng Húc, chả trách ngươi không giữ được nàng.”
Khi chôn xong hạt hoa Mạn Đà cuối cùng, nước mắt nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng tuôn rơi, nhìn sông Hoài trắng xoá cao giọng rống, một tiếng lại một tiếng.
“A Hoành! A Hoành! Muội đáp lại nhị ca một tiếng, đáp lại nhị ca một tiếng đi!”
Sông Hoài tĩnh lặng, trời cao không tiếng động…
“Ta là Nhạc Hoành, huynh tên là gì?”
“Ta là... Ân Sùng Quyết.”
Đến chết Ân Sùng Quyết cũng không quên được khuôn mặt thanh lệ của nàng, rốt cuộc nàng từ đâu đến mà lúc bi thương cũng xinh đẹp như vậy.
“A Hoành, muội trốn không thoát đâu. Kiếp này Ân Sùng Quyết ta không phải muội không cưới. Đợi đại ca thành thân xong, sẽ đến lượt ta.”
“Không phải ta đã trốn thoát sao? Ân nhị thiếu.”
Tiếng cười trong trẻo của Nhạc Hoành ở bên tai quanh quẩn không thôi, từ đó nữ nhân này đã khắc sâu trong lòng hắn.
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết dùng bàn tay đầy máu bốc đất cát bên bờ ném xuống lòng sông Hoài, “Nhị ca không nên buông tay!” Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn trời cao ai oán không ngừng, “Nhị ca hối hận... Nhị ca hối hận! Muội trở về... Trở về bên nhị ca đi... Chúng ta ở lại Ân Gia Bảo, không bao giờ ra ngoài nữa... A Hoành, có được không! Muội trả lời nhị ca một tiếng!!”
Tiếng gió rít gào không dứt, trời cao vẫn không đáp lại.
“Chung quy là thời gian không thể đảo lưu, nhị ca, huynh nói có đúng không?”
“Thâm tình chôn kín của Ân nhị thiếu với Nhạc Hoành, khiến người khác thán phục.”
Một thân ảnh chậm rãi bước đến sau Ân Sùng Quyết đang lòng như tro tàn, tiếng nhẹ như tơ.
Chia sẻ: Có liên quan