Săn Tim Nàng

Chương 124 :

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


—— “Tất cả, đều theo ca ca nói mà làm.” Thẩm Khấp Nguyệt ngoan ngoãn nghe theo nói.



Vô Sương thấy nàng nghe lời, cũng cảm thấy thoả mãn, thu túi rượu nói: “Muội cũng nghỉ tạm một lát đi, ngày mai … sẽ mệt đó. Đợi chúng ta đến Lương đô, gặp được Sở vương …” Vô Sương chợt sững sờ, hai tay gắt gao bóp lấy cổ họng của mình, trợn to hai mắt nói: “... Trong rượu... Có độc!...”



Thẩm Khấp Nguyệt đứng dậy chạy trốn ra phía sau miếu, bối rối nhìn Vô Sương đã bị độc phát tác, “Khấp Nguyệt không muốn quay về Lương Quốc, không muốn gặp lại Sở vương... Ca ca... Khấp Nguyệt không muốn tiếp tục làm một quân cờ, không bao giờ... muốn nữa!”



“Không làm quân cờ... Làm cái gì!” Vô Sương nôn ra một ngụm máu đen, “Ngu! Ngu xuẩn... Ca ca nuôi ngươi, yêu ngươi... Thương ngươi... Ngươi... Lại muốn ta chết...” Vô Sương muốn đi đến chặn lại Thẩm Khấp Nguyệt, mới đứng dậy đã ngã nhào trên đất, lại cũng không có sức bò dậy, “Ta chết... Ngươi làm sao bây giờ... Thế gian khôn lường, lòng người hiểm ác đáng sợ... Ngươi sẽ chỉ có... một mình...” Vô Sương hướng phía Thẩm Khấp Nguyệt trốn ra sức bò đến, trong miệng nghẹn ngào nói, “Cứu ta... Cứu ca ca! Ta không thể chết được... Không thể chết được!”



Thẩm Khấp Nguyệt quay người đi không muốn nhìn người đã điều khiển mình nhiều năm nay, ngẩng đầu gần sát phía sau bàn thờ lạnh như băng.



“Cứu ta...” Lồng ngực Vô Sương đau đớn, từng ngụm máu đen phun ra, mười ngón bấu chặt mặt đất, đau đớn cầu xin: ” Khấp Nguyệt... Cứu ca ca! Sương Nguyệt sơn trang... muội có còn nhớ không... Sương Nguyệt sơn trang... chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau... vinh hoa phú quý trên đời, chúng ta cùng chung... Khấp Nguyệt!!!” Vô Sương cầm loan nỗ bên người hướng phía Thẩm Khấp Nguyệt đang chạy trốn, nhưng cả người xụi lơ không còn nửa phần khí lực, “Cứu ta!”



Thẩm Khấp Nguyệt nhìn bàn thờ Phật trong miếu, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của người, rũ mắt xuống khẽ nói: “Khấp Nguyệt đã từng có giấc mơ rất đẹp... Sương Nguyệt sơn trang... bạc đầu không rời... Cả đời này yên vui... Nhưng không có chuyện gì có thể thực hiện... ông trời hận ta, Phật Tổ không thương ta... nguyện ước trên hoa đăng... là tan vào hư vô... Ca ca hại cuộc đời ta, vậy đừng trách ta.”



“Khấp... Nguyệt...” Vô Sương gọi lên hai chữ cuối cùng, lòng bàn tay buông lỏng loan nỗ rơi xuống đất, thân thể xụi lơ trên nền đất bẩn thỉu, khóe miệng tràn đầy máu đen tanh hôi, kết thúc cuộc đời.



Thẩm Khấp Nguyệt không có liếc mắt nhìn thi thể Vô Sương, đầu ngón tay cứng ngắc chạm vào bàn thờ Phật, thành kính nói: “Phật Tổ ở trên cao, mong người chỉ điểm cho tín nữ một con đường có thể đi.”



Trong miếu không người lên tiếng trả lời, khuôn mặt tái nhợt bỗng tuyệt vọng căm giận, chợt vung tay đẩy bàn thờ Phật quát: “Cầu người thì có ích lợi gì! Nếu thật sự có thần linh phù hộ, thì nguyện ước trên đèn hoa đăng ở Kinh Châu, vì sao không có thực hiện được! nửa đời Khấp Nguyệt sống tạm bợ, giờ đã không có hy vọng... Không còn hy vọng...”



Mặt trời ngày đông mới chiếu vài tia sáng yếu ớt, tuyết lớn rơi cả đêm cuối cùng cũng ngừng, che đi những dấu chân phức tạp ở Huy Thành đêm qua, khắp nơi đều là một màu tuyết trắng.



Thẩm Khấp Nguyệt bình tĩnh cởi áo choàng lông trắng ra, khom lưng cởi áo choàng màu đen trên người Vô Sương, cắn chặt răng đem Vô Sương kéo về phía sau miếu hoang, tìm rất nhiều cỏ khô và tạp vật phủ lên thi thể Vô Sương và áo khoác của mình, nhìn qua cũng không thấy có gì khả nghi, thở dốc đi về phía sau.



Nhờ ánh mặt trời yếu ớt đầu ngày Thẩm Khấp Nguyệt quan sát bốn phía xung quang, trên đường Huy Thành đã mơ hồ có tiếng người bán hàng rong, một đội lính canh hơn mười người đang cảnh giác dò xét ở phố lớn ngõ nhỏ, qua một đêm thức dậy thấy tình cảnh này dân chúng Huy Thành cũng có chút kinh ngạc, ba bốn người túm lại khe khẽ bàn luận suy đoán gì đó.



Thẩm Khấp Nguyệt biết nơi đây không thích hợp ở lâu, thoáng suy nghĩ một chút, trùm áo khoác đen của Vô Sương lên người, lại tháo búi tóc xinh đẹp như trăng rằm của mình xuống, dựa theo kiểu búi tóc của nữ tử trong Huy Thành mà búi lên, lại dùng chút bùn đất xoa xoa lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, hít một hơi thật sâu cẩn thận bước lên nền tuyết, giả vờ trấn định chậm rãi bước đi thong thả trên đường Huy Thành.



—— “Nghe nói Kỳ vương đã trở về!” Có người nhỏ giọng nói.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì, Sài Chiêu cũng không lên tiếng như đang nghĩ chuyện gì.



Nhưng chỉ một lát sau, Tô Thuỵ Thuyên đã kéo vạt áo triều phục, quỳ xuống đất, Ân Sùng Quyết thấy thế cũng quỳ theo, Ân Sùng Húc cũng vậy.



Thấy ba người này như vậy, Lạc Tân vội vàng nháy mắt với quần thần, nhất thời toàn văn võ trong triều đều đồng loạt quỳ xuống.



Lúc này Sài Chiêu mới chậm rãi xoay người, nhìn thật kỹ vẻ mặt quần thần trong triều, đại thần ở đây phần lớn chứng kiến Sài gia thăng trầm —— huynh đệ họ Sài anh hùng quét sạch bốn phương, khi Sài Tuyên gặp biến cố thê nhi tiêu tán, Sài Dật từ chức quy ẩn ở Thương Sơn băng tuyết, Lương Quốc xâm chiếm Sài gia nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy rút kiếm hộ quốc, liều chết giữ vững Vân Đô bảo vệ Nam Cung hoàng tộc...



Từng khuôn mặt ở đây Sài Chiêu đều quen thuộc, có kẻ từng nịnh nọt Sài gia, ủng hộ, coi thường, lảng tránh... Thế sự khó lường, có ai từng ngờ đến, thế tử Sài vương đã phải lẩn trốn khi xưa, hôm nay có thể ngạo nghễ đứng nhìn quần thần bên dưới, sẽ là người chiến thắng ngồi lên long ỷ kia!



Sài Chiêu yên lặng không nói, bình tĩnh nhìn kim văn long ỷ trong đại điện, nhìn chăm chú vào hoa văng Rồng bay trên ghế, Sài Chiêu nhớ lại ngày đó, tiếp nhận hổ phù từ tay Nam Cung Thần, một khắc bước chân qua cánh cửa kia, y vô thức quay đầu lại nhìn —— mặt trời đỏ trên cao, ngói lưu ly trên đại điện phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, đại điện không có một bóng người, kim văn long ỷ giữa đại điện như đang đợi chủ nhân của nó, đầu rồng nhìn thẳng vào người đang quay đầu nhìn nó như mời gọi.



Sài Chiêu vươn tay, vuốt ve đầu rồng trên ghế, chợt xoay người, mắt nhìn xuống quần thần trên triều, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc, toàn bộ đại điện nhất thời hàn khí bức người, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ đi rất nhiều.



—— “Chúc mừng tân hoàng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!!!” Ân Sùng Quyết mở đầu cao giọng hô.



—— “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!!!!” tiếng chúc mừng tân hoàng tiếng sau cao hơn tiếng trước vọng khắp hoàng cung.



—— “Đại ca....” Sài Tịnh túc trực bên áo quan Sài Dật thấp giọng nói, “Phụ hoàng, người cứ yên tâm ra đi. Có đại ca ở đây, Đại Chu ta nhất định trường tồn muôn đời!”



Trong đại lao tối đen không một tia sáng, Lý Trọng Nguyên cũng mơ hồ nghe được tiếng chúc mừng ở Trạch Thiên điện vọng vào.



—— “Hoàng thượng...” Lý Trọng Nguyên lộ vẻ sầu thảm ngồi xếp bằng nói, “Hoàng thượng... vạn tuế? Vạn tuế? Vạn vạn tuế? Ha ha ha ha ha ha....” Lý Trọng Nguyên chợt cười lớn, “Muôn năm? Nếu thật có thể vạn năm không chết, Nam Cung Thần sao lại chết? Sài Dật sao vẫn chết? Muôn năm? Nực cười... Thực sự là nực cười! Sài Chiêu... Sài Chiêu! Sài Chiêu!!!”



Lý Trọng Nguyên nhìn chằm chằm xiềng xích trói tay chân, ngửa đầu hô lớn: “Long ỷ như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, ngươi ngồi không vững, ta không lật ngươi, tự có người bên ngoài lật đổ ngươi, Sài Chiêu! Ngươi ngồi không vững!!!”



Chia sẻ: Có liên quan