Săn Tim Nàng

Chương 127 :

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Nhạc Hoành ôm lấy thân hình kiên cố, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của y, Sài Chiêu cảm nhận được nhịp tim của thê tử, cũng dùng sức ôm lấy nàng, đạp lên nền tuyết mềm mại, cúi đầu cánh môi mềm mại đỏ mọng của Nhạc Hoành.



—— “Cẩm Tú Sơn Hà, chỉ có A Hoành mới có thể cùng hưởng với ta!”



Sâu trong hoàng cung, áo quan của Sài Dật đã khâm niệm hai ngày, Sài Tịnh mặc đồ tang màu trắng quỳ gối bên cạnh quan tài phụ thân, đầu đội khăn trắng, vẻ mặt tiều tuỵ, ngơ ngác đốt tiền giấy trong tay, miệng thì thào tâm sự gì đó với phụ thân.



Nhạc Hoành thay quần áo tang do dự đi vào bên trong, “Công chúa…”



Sài Tịnh hơi dừng tay, tiền giấy trong tay vô lực rơi vào chậu than, nghe rõ tiếng người đến, ngẩng đầu lên thấy Nhạc Hoành, “A Hoành … là A Hoành đã trở về…”



Nhạc Hoành thấy dáng vẻ Sài Tịnh mà chua xót, chớp mắt một cái hai hàng nước mắt đã chảy xuống, tiến lên nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của nàng, nức nở nói, “A Hoành về quá muộn …. Công chúa hãy nén bi thương.”



Nước mắt Sài Tịnh vốn đã nhịn xuống giờ lại tuôn trào, thút thít nói: “Bình an trở về là tốt rồi, lúc phụ hoàng lâm chung còn hỏi tẩu và Đồng Nhi có mạnh khỏe không, trời xanh phù hộ hai người đều không sao, phụ hoàng cũng có thể nhắm mắt.”



Chỉ mấy lời ít ỏi đã khiến Nhạc Hoành khóc không thành tiếng, cùng Sài Tịnh quỳ xuống bên cạnh áo quan của Sài Dật, nhặt một xấp tiền vàng lên thả vào trong chậu lửa.



Ngoài phòng, Vân Tu mặt đầy bi thương dựa vào hành lang, đau lòng nhìn nữ nhân rất xa trong lòng kia, ánh mắt nam nhi ngạo nghễ ẩm ướt.



“Sao không đi vào cúng tế hoàng thượng?” Sài Chiêu đến gần Vân Tu nói, “Ngươi tuy là hạ nhân của Sài gia, hoàng thượng đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi tự hiểu, đi vào bái tế hoàng thượng mấy cái, người nhất định sẽ thấy vui mừng.”



Vân Tu ngẩng đầu lên lắc đầu nói: “Vân Tu vốn là kẻ thấp hèn, sao có thể đứng cúng tế hoàng thượng cùng công chúa và thiếu phu nhân được …” Vân Tu sợ Sài Chiêu nhận ra đau buồn khó nén trong lòng mình, cường ngạnh xoay người đi nói, “Ngày đưa tang hoàng thượng, Vân Tu … sẽ tiễn hoàng thượng một đoạn đường …”



Sài Chiêu quay đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của Sài Tịnh, lại nhìn vẻ trốn tránh của Vân Tu, tựa như nhận ra điều gì đó.
“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Vân Tu tuỳ ý đáp, ánh mắt vẫn nhìn Sài Tịnh chăm chú không có rời đi.



—— “Vân tướng quân.” Tỳ nữ gác cửa sợ hãi nhìn nhau ngượng ngùng nói, “Vân tướng quân...”



Vân Tu có chút sững sờ, ngốc nghếch hỏi, “Các ngươi gọi ta làm gì?”



Tỳ nữ đứng đầu liếc nhìn Sài Tịnh đã ngủ say, “Vân tướng quân, công chúa... Đã đi ngủ, chúng ta... Cũng nên...” Vừa nói, vừa quét mắt ra cửa phòng rộng mở.



Vân Tu chợt tỉnh ngộ, khuôn mặt tuấn tú hồng thấu, vội vàng cản lời xoay người nói, “Vân Tu thất lễ... đã làm phiền mấy cô nương rồi.”



Vân Tu bất đắc dĩ rời khỏi phòng Sài Tịnh, định quay đầu lại nhìn một chút, nhưng lại thấy phía sau nhiều người như vậy có vẻ không hay lắm, liền tự giễu cắn tay, vung vạt áo đứng trước thềm đá dưới trời tuyết.



“Vân tướng quân?” Tỳ nữ nghi hoặc nói, “Ngài... Không quay về nghỉ ngơi sao?”



“Các cô nương không cần quản ta, coi như không thấy ta là tốt rồi.” Vân Tu phất phất tay nói, “Đã nhiều ngày quả thực mệt mỏi, ta lúc này đi đâu cũng không muốn đi, ở Trường Nhạc cung nghỉ một lát rồi sẽ trở về.”



Tỳ nữ cũng không dám đuổi Vân Tu đi, bốn mắt nhìn nhau rồi rời đi, trong phòng trống rỗng, Vân Tu ngồi ở thềm đá bên ngoài phòng Sài Tịnh, lồng ngực vẫn luôn thấp thỏm.



Đã lâu lắm rồi hắn không gần Sài Tịnh như vậy, cần đến mức chỉ cách một cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra có thể đem nàng ôm vào trong ngực;



Cho tới bây giờ Vân Tu không ngờ rằng mình cách Sài Tịnh xa đến vậy, xa đến mức nàng khoá sâu trong tim hắn, hắn chỉ có thể xuyên qua khe hở mà mình nàng, không chạm tới tâm hồn đã nát tan của nàng …