Săn Tim Nàng

Chương 132 :

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Ngày hôm sau. Điện Trạch Thiên.



Sài Chiêu ngồi ngay ngắn trên long ỷ quét mắt nhìn chúng thần trên điện, mắt xám dừng trên khuôn mặt Ân Sùng Húc, nhàn nhã nói: “Biệt viện trẫm ban cho Định Quốc hầu và Trung Nghĩa hầu, hai khanh có hài lòng không?”



Ân Sùng Húc tiến lên một bước cung kính nói: “Long ân của hoàng thượng, huynh đệ mạt tướng quả là thụ sủng nhược kinh.”



Sài Chiêu cười nói: “Huynh đệ nhà họ Ân có công lớn, có ban thưởng thế nào cũng không đủ, không cần đa tạ trẫm. Biệt viện này coi như là đã vừa ý, chọn ngày tháng tốt để Ân bảo chủ và thê tử của khanh dọn đến Huy Thành thôi.”



Lời này vừa nói ra, Ân Sùng Húc chưa kịp phản ứng, lòng Ân Sùng Quyết đã có chút hồi hộp, giương mắt lặng lẽ nhìn dáng vẻ bất động của Sài Chiêu, lại chậm rãi cúi đầu.



“Cha thần và Mục Dung …” Ân Sùng Húc cúi đầu nói: “Bọn họ đã quen sống ở Tuy Thành – Ân Gia Bảo, sợ là không chịu được giá lạnh ở Huy Thành, tuổi của cha thần cũng đã lớn …”



“Tuy nói là vậy.” Sài Chiêu ngắt lời nói, “Thôi thì Ân bảo chủ có nhiều bất tiện, nhưng thê tử Mục Dung của khanh vốn không muốn rời xa khanh, lần trước từ biệt ở Tuy Thành, Định Quốc hầu đã hứa với thê tử, là sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa. Tình cảnh này, trẫm cũng cảm động, sao có thể bắt phu phụ khanh phải chia lìa nữa? Việc này không nên chậm trễ, hôm nay bãi triều, trẫm sẽ phái binh mã đắc lực, đưa thê nhi của khanh về Huy Thành.”



“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết quỳ xuống nói, “Trời giá rét đất đông lạnh, cũng không nên nóng lòng nhất thời... Hay là, chờ mùa xuân năm sau, Sùng Quyết sẽ tự mình đi đón mẹ con đại tẩu, hoàng thượng xem có được không...?”



Sài Chiêu nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Sắp đến tết rồi, không phải là tốt sao? Cứ quyết định vậy đi, sau Tết,  hội hoa đăng Nguyên Tiêu là sinh nhật hoàng hậu, hoàng hậu cũng nhớ gia quyến của Định Quốc hầu, Định Quốc hầu cứ an tâm chờ gia đình đoàn tụ, năm nay, nhất định là đoàn viên mỹ mãn.”



—— “Đa tạ... Hoàng thượng.” Ân Sùng Húc ý bảo đệ đệ không nên nhiều lời nữa, cúi đầu tạ ân.



Sài Chiêu tỏ vẻ hài lòng, ngừng một chút nói: “Nghe nói... Gia nghiệp quan đã bị Lương Quốc đoạt đi?”



Ngô Tá vội vàng đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, Sở vương Kỷ Minh biết tiền trận Huy Thành xảy ra chút chuyện, tháng trước liền bất ngờ đánh úp đoạt lại Gia Nghiệp quan... Nhưng hoàng thượng cứ yên tâm, ngày sau mạt tướng sẽ xuất quân đoạt lại Gia Nghiệp quan, đánh thẳng vào Lương đô!”



“Trẫm cũng có ý đó.” Sài Chiêu vung mở vạt áo nói, “Hôm nay chuyện trẫm muốn bàn cũng chính là tính chuyện đánh vào Lương đô.”



“Mạt tướng nguyện ý lĩnh binh!” Ân Sùng Quyết ôm quyền nói, “Đoạt lại Gia Nghiệp quan, thay hoàng thượng diệt Lương bình định thiên hạ.”



“Trung Nghĩa hầu anh dũng thiện chiến quả là phúc của Đại Chu.” Sài Chiêu thở dài nói, “Gia Nghiệp quan là do đại ca khanh và Ngô tướng quân đoạt được, cho nên trẫm mong rằng chính tay họ đoạt lại cho trẫm, vừa rồi Ngô tướng quân cũng đã có nhã ý, không biết Định Quốc hầu … có ý như thế nào?”



“Đại ca đã có vợ con.” Ân Sùng Quyết liếc nhìn Ân Sùng Húc nói, “Mạt tướng cô độc không lo sinh tử, hay là để mạt tướng thay thế đại ca...”




Một thân ảnh lặng lẽ vọt đến bên cạnh Ân Sùng Quyết đang đứng trong góc phòng, Ân Sùng Quyết mới vừa nâng tằm mắt đã nhìn thất một cái chong chóng quay tít trước mắt mình, sau chong chóng là một khuôn mặt diễm lệ như nắng mai.



“Đồ của Trung Nghĩa hầu.” Tô Tinh Trúc cười khanh khách nói, “Tinh Trúc cầm hộ cho ngài, đồ của người khác cũng không được rơi vào tay ta.”



Ân Sùng Quyết không có giơ tay ra đón, nhìn đèn hoa đăng bên cạnh nói: “Tô cô nương thật là có tâm, hoàng thượng mời đến hội hoa đăng mà vẫn còn nhớ cái chong chóng này sao? Bản hầu gia lại sớm đã quên rồi.”



Tô Tinh Trúc thấy Ân Sùng Quyết không có nhận lấy cái chong chóng trong tay mình, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, vui vẻ đưa đến sát mặt mình mà thổi, bước đi thong thả bên cạnh Ân Sùng Quyết nói: “Hoàng thượng mới thật sự là có tình, Tinh Trúc ở kinh thành từ nhỏ, Huy Thành rộng lớn như vậy nhưng chưa từng có hội hoa đăng nào hoành tráng thế này, lại còn có pháo hoa chúc mừng sinh nhật hoàng hậu. Hoàng thượng vì dỗ dành hoàng hậu vui vẻ mà tốn không ít tâm tư.”



“Hoàng hậu và hoàng thượng đã từng đồng sinh cộng tử, chút tình ý này cô không hiểu được đâu.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói, “Tô cô nương thấy vui vẻ là tốt rồi, chớ tùy ý phỏng đoán tâm tư người khác.”



“Tinh Trúc chỉ là ước ao.” Tô Tinh Trúc lộ ra vẻ mơ ước, “Cũng không biết trên đời này, có nam nhân nào có thể đối xử với ta như vậy không...”



Ân Sùng Quyết cảnh giác nhìn nữ nhi Tô gia vốn nổi tiếng một nụ cười có thể mê hoặc chúng sinh này, cười nhạt một cái nói: “Sợ là sẽ không có. Trong thiên hạ có thể làm được như vậy cũng chỉ có hoàng thượng của chúng ta, trong mắt trong tim hoàng thượng chỉ có một mình hoàng hậu... Tô cô nương... Vẫn đừng có nghĩ nhiều thì hơn.”



Tô Tinh Trúc phóng tầm mắt đẹp nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, lại đến gần Ân Sùng Quyết ầy một tiếng nói: “Tinh Trúc nghe cha nói, Trung Nghĩa hầu tự ý dùng nước sắt phá khoá phòng giam Lý Trọng Nguyên, khiến cho hoàng thượng có chút mất hứng phải không?”



“Hoàng thượng không hề không vui.” Ân Sùng Quyết bất mãn nói, “Bên ngoài đều đồn bậy bạ như vậy sao?”



“Ha ha …” Tô Tinh Trúc che miệng cười nói, “Từ lúc ta ở Thái úy phủ lần đầu tiên nhìn thấy Trung Nghĩa hầu, đã biết ngài không phải là vật trong ao, ngài liều mình lập công lớn đoạt được Ung Thành, chứng minh Tô Tinh Trúc ta nhìn không có sai. Chỉ là…” Tô Tinh Trúc cúi đầu buông tiếng thở dài nói, “Sau trận ở Ung Thành, khó có thể thấy Trung Nghĩa hầu lập công trên sa trường nữa, người được lựa chọn lãnh binh công Lương cuối tháng này cũng không có bóng dáng ngài, thực sự là đáng tiếc mà.”



“Người cầm đầu công Lương là đại ca của ta.” Ân Sùng Quyết trấn định nói: “Đều là công lao của nhà họ Ân, ta ở lại kinh thành, cũng là chuyện tốt.”



“Ngài thực sự nghĩ như vậy?” Tô Tinh Trúc hỏi tới, “Trung Nghĩa hầu chí lớn vang thiên hạ, sao có thể chịu thu ở đáy ao không thể trở mình. Con mắt ta nhìn người sẽ không sai. Tựa như ta đã có liệu định từ sớm …” Tô Tinh Trúc cười quỷ dị nói: “Lý Trọng Nguyên không có làm nên chuyện lớn.”



“Hắn là gieo gió gặt bão.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói, “Hoàng thượng tuân theo ý trời cho nên không thể đảo ngược, kẻ chống lại, tất vong!”



“Gần vua như gần hổ, Tinh Trúc cảm thấy lo lắng thay cho Trung Nghĩa hầu.” Tô Tinh Trúc dừng ở khuôn mặt tuấn mĩ của Ân Sùng Quyết nói: “Hoàng thượng phong đại ca ngài là Định Quốc hầu, Định Quốc – ổn định quốc gia, dụng ý chính là dựa vào đại ca ngài mà bình định thiên hạ; Trung Nghĩa hầu hai chữ trung nghĩa, dụng ý lại càng rõ ràng.”



Tô Tinh Trúc thấp giọng nói: “Hoàng thượng chờ mong ngài … không cần mở mang bờ cõ, chỉ là trung tâm, nghĩa khí… Huyền cơ trong đó…” Tô Tinh Trúc liếc mắt nhìn khuôn mặt Nhạc Hoành tươi cười như hoa cạnh Sài Chiêu cách đó không xa, khẽ nói, “Huyền cơ trong đó, chính là Hoàng hậu nương nương.”