Săn Tim Nàng

Chương 134 : Nóng lòng

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


“Dự định mà ngươi muốn nói tới là gì?” Mục Dung thấy Ân Sùng Quyết cố ý không nói thêm gì nữa vội vã hỏi: “Mau nói đi.”



Ân Sùng Quyết nhìn cảnh sắc xa hoa không kém gì vương phủ của phủ Định Quốc hầu, xoay người nhìn về phía cửa cung bên ngoài tường cao, nheo mắt lại nói: “Nếu có cơ hội, đại tẩu có muốn vượt qua cửa cung …”



“Ân Sùng Quyết ngươi thật to gan!” Mục Dung phẫn nộ cắt ngang lời hắn, “Mỗi một chữ ngươi vừa nói, đều đưa ngươi vào vết xe đổ của Lý phò mã trước đây.”



“Lý Trọng Nguyên không biết lượng sức, lấy cái gì đấu với Sài Chiêu?” Ân Sùng Quyết khinh thường nói, “Sài gia hùng cứ phương Bắc, quyền lực không có hắn lấy cái gì khống chế Sài gia quân? Cho dù là đêm đó hắn may mắn thành công, chỉ cần Sài Chiêu không chết, Đại Chu vẫn là của Sài gia, không tới phiên người khác mơ ước.”



“Vậy ngươi vừa rồi mưu tính cái gì?” Mục Dung hung hăng lườm Ân Sùng Quyết nói, “Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi, ngươi chớ liên lụy đến già trẻ lớn bé của Ân Gia Bảo là được.”



“Đại tẩu tiếc mệnh, ta cũng sợ chết.” Ân Sùng Quyết càng thấy thú vị khi thú vị khi Mục Dung sợ hãi không kiềm chế được, từ từ nói, “Phương bắc phải không, vậy Ân gia liền đi về phía Nam là được! Chia sẻ giang sơn với Sài Chiêu, lấy Tuy Thành làm biên giới, sông Hoài cột mốc, đại tẩu cảm thấy thế nào?”



“Lấy Tuy Thành làm biên giới?” Mục Dung run rẩy nói: “Là chủ ý của ngươi và cha? Cha ta … có biết hay không?”



“Mục Đô Úy làm sao không hiểu Ân gia?” Ân Sùng Quyết cười nói, “Mục Đô Úy không nói cho đại tẩu, cũng do ông ấy sợ lòng dạ đàn bà dễ làm hỏng đại sự của Ân gia.”



“Sùng Húc cũng không biết gì phải không …” Mục Dung khẽ lẩm bẩm, “Đại ca ngươi mang theo mấy vạn đại quân công Lương, cũng sẽ bị phụ tử các ngươi trói cổ lạu.. tóm lại các người tính làm gì... Sùng Húc không thể xảy ra chuyện được, không thể!”



Ân Sùng Quyết cười rất tự tin, “Lương Quốc sớm đã không thể phản kháng, chuyến này đi nhất định đại ca sẽ chiếm được Lương đô tiêu diệt Kỷ thị! Đến lúc đó, đại ca chiến công hiển hách, lại cầm trong tay ngọc tỷ truyền ngôi của Lương Quốc, hiệu lệnh nửa thiên hạ cũng là bình thường … Sài Chiêu ở Huy Thành xa xôi cũng chỉ có thể vươn tay mà không tới, một nửa đại quân lại bị đại ca nắm trong tay …. Đại Chu sẽ không chiến để gây ổn hại nguyên khí, Sài Chiêu cũng không thể cứu vãn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân gia ta hùng cứ phía Nam.”



—— “Sai lầm!” Mục Dung cười lạnh, “Qủa nhiên ngươi vẫn giống khi còn nhỏ, mồm miệng doạ người. Không nói đến ta và Thành Nhi bị đưa đến Huy Thành này, ngay cả Ân Sùng Quyết ngươi tự cho là không phải người bình thường thì giờ cũng đang bị Sài Chiêu giam lỏng ở đây sao? Ta không tín, đại ca ngươi trọng tình có ba người chúng ta ở đây, chắc chắng chàng sẽ không quá phận nửa bước, thần tử chính là thần tử, đại ca ngươi tuyệt đối không bao giờ có ý đồ không an phận!”



“Đại tẩu.” Ân Sùng Quyết tự nhiên nói: “Chúng ta đâu có bị trói tay trói chân, sao không ra khỏi Huy Thành được?”


Sài Chiêu ôm chầm lấy Nhạc Hoành, cười đầy ẩn ý nói, “Trẫm cũng có đùa hắn hết đâu, mấy hôm trước Tịnh Nhi cũng nói qua với trẫm chuyện đến am Thanh Vân tĩnh tu, chẳng qua là trẫm khuyên được muội ấy từ bỏ ý định mà thôi. A Hoành nhẫn tâm nhìn Vân Tu ngày ngày đau khổ sao? Chúng ta đều mong muốn bên cạnh Tịnh Nhi có một nam nhân đáng tin, tìm khắp Huy Thành trên dưới cũng chỉ có Vân Tu là khiến chúng ta yên tâm mà thôi.”



Phong Bích Nhi đang chăm sóc Sài Đồng bên cạnh khẽ nhích mi tâm, bĩu môi liếc mắt nhìn Nhạc Hoành nói: “Vân Tu nói sẽ không thành thân, hoàng thượng và hoàng hậu quên rồi sao?”



Nhạc Hoành buồn cười nói, “Nếu người đó nguyện ý gả, ngươi xem Vân Tu có cưới hay không? Bích Nhi không cần để ý đến người như hắn làm gì, không biết phong tình chả thú vị gì hết, đợi Bích Nhi lớn hơn một chút, A Hoành tỷ tỷ sẽ chọn cho muội một nam nhân thật tốt.”



Phong Bích Nhi đỏ mặt, hé miệng cười không nói.



Trường Nhạc cung.



—— “Công chúa! Công chúa!!” Vân Tu hét lớn chạy vào Trường Nhạc cung, “Công chúa!”



Mấy tỳ nữ kéo Vân Tu lại, la lên,: “Vân tướng quân nhỏ giọng chút, công chúa dùng cơm trưa xong vừa mới ngủ thôi, có chuyện gì đợi công chúa tỉnh lại rồi tính.”



“Không chờ được rồi!” Vân Tu đẩy ra, trừng mắt hung hãn doạ mấy tỳ nữ, “Chẳng lẽ đám các ngươi cũng cam nguyện theo công chúa đi am ni cô làm ni cô sao? Còn không mau tránh ra!”



Mấy tỳ nữ bốn mắt nhìn nhau, vừa thất thần một lát đã bị Vân Tu bỏ qua chạy thẳng vào sân, quét mắt nhìn mảnh đất mình trồng Hoa Mạn Đà thấy tuyết trắng phủ trên, trong lòng thất vọng mất mác.



—— “Công chúa!” Vân Tu ôm bệ của sổ gọi Sài Tịnh trong phòng, “Người không được đi đến am Thanh Vân làm ni cô a... Vân Tu... Cầu xin công chúa!”



Chia sẻ:



Có liên quan