Săn Tim Nàng

Chương 1361 :

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Ân Sùng Húc đang muốn xoay người quay về doanh trại, đã thấy Đinh Ninh mới rời khỏi đang vội vã chạy về phía mình, khuôn mặt có chút kinh hoảng lo nghĩ.



—— “Đại thiếu gia!” Đinh Ninh thở không ra hơi bước nhanh đến bên Ân Sùng Húc, cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, thở hổn hển nói, “Sở vương Kỷ Minh... Lặng lẽ phái sứ giả tới... muốn gặp đại thiếu gia... Có chuyện quan trọng... cần thương lượng!”!



“Người của Kỷ Minh …” Ân Sùng Húc tỏ vẻ khẩn trương, “Sứ giả lẻn vào quân doanh ta, có kẻ nào bên ngoài nhìn thấy không?”



“Không có.” Đinh Ninh khẳng định, “Người của Kỷ Minh làm việc cẩn thận, âm thầm lẩn vào đám người Ân gia chúng ta, cũng không có người của Sài gia quân thấy, đại thiếu gia cứ yên tâm.”



Ân Sùng Húc thoáng thở phào nhẹ nhõm, mày kiếm dựng thẳng nói: “Kỷ Minh phái người đến gặp ta làm gì… Đinh Ninh, ngươi nói coi người này ta có nên đi gặp không?”



Đinh Ninh đi theo Ân Sùng Húc đã lâu năm, nghe thấy hắn hỏi mình như vậy, trong lòng cũng có chút hồi hộp, do dự nói: “Đại thiếu gia... Thuộc hạ nghĩ, có thể gặp. Lương quốc chỉ còn một toà thành đơn độc, Kỷ Minh làm gì còn lợi thế nào? Tuy rằng đại thiếu gia có thể gặp có thể không gặp, nhưng xem tình hình lúc này, gặp cũng không có vấn đề gì, chúng ta không thiệt gì cả?”



“Ta cũng muốn biết mục đích của Kỷ Minh là gì.” Ân Sùng Húc gật đầu nói: “Cho dù thế nào, trời sáng đại quân ta sẽ đánh hạ Lương đô, không quá nửa đêm nữa, hắn có thể dùng cách gì để cản ta chiếm Lương đô chứ, đi thôi.”



Người của Ân gia làm việc cẩn thận nghiêm mật, không cho phép sứ giả vào soái doanh của Ân Sùng Húc, Đinh Ninh dẫn Ân Sùng Húc đến một cái lều yên tĩnh, xốc màn trướng lên cho hắn, bên trong trướng là một nam tử mặc y phục màu đen, mặt nhọn mắt xếch, nhìn dáng vẻ vô cùng nhạy bén lợi hại, thấy Ân Sùng Húc đến gần, liền quỳ xuống, “Tiểu nhân bái kiến Ân đô thống.”



Ân Sùng Húc cũng không đáp lại hắn, đi thẳng đến cái ghế bên chiếc giường ở giữa lều, vung vạt áo ngồi xuống, lại từ từ châm nửa chén trà, ngửi tới ngửi lui mới chầm chậm nói: “Kỷ Minh phái ngươi đến gặp bản Đô Thống?”
“Im miệng.” lồng ngực Ân Sùng Húc co thắt, nổi giận nói, “Im miệng, Kỷ Minh hại chết cả nhà A Hoành, hắn nhất định phải chết!”



“Chết hay không, chẳng qua chỉ là một lời nói.” Người kia tự nhiên nói, “Ân đô thống nói Vương gia chết, Vương gia tức là chết, trời đất bao la, Vương gia đảm bảo sẽ không xuất hiện. Lương Quốc dồi dào, quốc khố giàu có, Ân gia có tài lực hùng mạnh... Anh em nhà họ Ân lại cam nguyện cả đời thần phục Sài gia? Tiểu nhân hôm nay có thể nhìn thấy Ân đô thống vang danh đã lâu, cũng là sợ hãi than ngài tuổi trẻ anh tài không thua Sài Chiêu, long ỷ Lương đô chẳng qua chỉ cách ngài một bước... Ân đô thống, ngài hãy.. Suy nghĩ thật kỹ..”



Đinh Ninh đứng một bên thỉnh thoảng lại liếc trộm Ân Sùng Húc xem hắn phản ứng ra sao, bản thân nghe thấy cũng có chút động tâm, thấy Ân Sùng Húc không lên tiếng liền ho khan nói: “Đồ để lại, ngươi … nhân màn đêm về Lương Đô trước đi.”



“Đồ nếu đã mang đến, tiểu nhân không có ý định lại mang về.” Người nọ cười cười nói, “Chủ tể thiên hạ, cơ hội ghi danh sử sách... Ân đô thống...”



Người nọ khẽ cong khoé miệng cười quỷ dị, khoác thêm áo choàng nhân màn đêm mà đi mất, trong doanh trướng chỉ còn lại Ân Sùng Húc và Đinh Ninh, nhìn nhau im lặng không nói gì.



—— “Đại thiếu gia...”



Chia sẻ:



Có liên quan