Săn Tim Nàng

Chương 140 :

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Ân Khôn giơ tay tiếp nhận tin chiến thắng, nương theo ánh trăng mờ ảo liếc mắt đảo qua, xong liền bóp chặt lại, trầm giọng nói: “Bản tính Sùng Húc chân chất ôn hoà, thực sự khó thành nghiệp lớn, khó thành nghiệp lớn!”



“Cũng may bảo chủ sớm đã ngờ tới chuyện như vậy, có bảo chủ ở đây, đại sự mới có thể thành.” Lại có người nói.



Ân Khôn vuốt râu châm chước nói: “Lúc này thiên thời địa lợi, chỉ chờ Sùng Quyết đưa mẹ con Mục Dung tới đây... Người cùng một chỗ, đại sự tất thành!”



Đại Chu, bên ngoài phủ Định Quốc hầu.



“A Hoành tỷ tỷ.” Bích Nhi lôi kéo góc áo Nhạc Hoành khiếp sợ nói, “Chúng ta cứ như vậy ra khỏi cung, nếu là hoàng thượng biết...”



“Hoàng thượng sẽ không ngăn cản ta tới gặp Mục Dung.” Nhạc Hoành mặc hoàng sam, mái tóc được cài bằng một chiếc trâm ngọc màu trắng, mới nhìn thì thấy chẳng khác gì so với mấy năm trước đây, Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi Phủ Định Quốc hầu, cúi đầu buông tiếng thở dài, “Đi thôi.”



Bên ngoài phủ Định Quốc hầu rộng lớn toàn bộ là thị vệ thân tín của Sài gia, mấy người thủ lĩnh nhận ra Nhạc Hoành, kinh hoàng đang muốn quỳ xuống, Nhạc Hoành đã giơ tay lên lắc đầu, “Mấy vị tướng quân không phải sợ, Bổn cung... Tới gặp cố nhân mà thôi, chẳng qua là nói mấy câu, sẽ không làm ảnh hưởng đến các vị đâu.”



“Nương nương...” Người cầm đầu lộ vẻ khó xử, “Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào phủ Định Quốc hầu...”



Nhạc Hoành khẽ trợn mắt hạnh, mấy người nọ hai mặt nhìn nhau chẳng biết nên làm thế nào cho phải, Phong Bích Nhi chống thắt lưng nói: “Hoàng hậu đi gặp cố nhân, chẳng lẽ hoàng thượng cũng giận nương nương sao?”



—— “Nương nương xin mời.” Thủ lĩnh run một cái chặn lời nói.



Nhạc Hoành rảo bước tiến lên cánh cửa phủ Định Quốc hầu, nghiêng người nói: “Hai ngày nay Mục Dung thế nào?”


—— “Muốn ta làm gì!?” Mục Dung vội vàng nói, “Ngày mai... Không thể cản lại rồi!”



Nhạc Hoành suy nghĩ một chút nói: “Tẩu và đại ca có thứ gì … không thể rời không? Còn có chuyện gì làm tin không? Chính là... Đại ca thấy được đồ vật, nghe lời nói, là có thể xác định mẹ con hai người bình yên vô sự, mà không phải là bị người khác hiếp bức?”



Mục Dung hơi sửng sốt, dừng một lúc lâu cũng không nói ra được cái gì. Một bên Phong Bích Nhi không nhẫn nại được nói: “Ai nha, thực sự là bức người ta nha! Chính là... Tín vật đính ước, chuyện riêng tư khuê phòng... Chuyện này cũng không có?”



Nhạc Hoành cụp mi suy tư, Nhớ chiếc khoá đồng tâm mình tặng Mục Dung và Ân Sùng Húc trước ngày đại hôn của hai người... Nhạc Hoành đang định hỏi Mục Dung xem chiếc khoá đồng tâm kia có ở bên Mục Dung không, Mục Dung đã bừng tỉnh nói, “Chờ đã!”



Vừa nói, Mục Dung giơ tay sờ bút tóc của mình, rút ra một cây trâm bạch ngọc. Nhạc Hoành nhìn thật kỹ, nhận ra đây là chiếc trâm ngọc ngày Ân Sùng Húc mới tới Vân Đô liền chọn cho thê tử.



—— khoá đồng tâm kia...? Nhạc Hoành nổi lên nghi ngờ, miệng khẽ khép lại.



“Đây là đồ Sùng Húc mang về cho ta từ Vân Đô.” Mục Dung đưa cho Nhạc Hoành nói, “Chàng nói, chàng nói... chàng rất thích chiếc trâm ngọc này, mong ta cũng như là bạch ngọc ôn nhuận...” Mục Dung nói, khóe môi có chút tự giễu, “Trách ta từ nhỏ bị người nhà chiều hư... Nam nhân hẳn là đều không thích nữ nhân ương ngạnh điêu ngoa đi.”



Thấy Nhạc Hoành không đáp lại mình, Mục Dung đem trâm ngọc nhét vào tay Nhạc Hoành, “Sùng Húc không nói nhiều, thường ngày đều mang dáng vẻ âm trầm... Ta thích đồ trang sức hoa lệ, cây trâm này làm gì có chút gì ta thích chứ? Sùng Húc nói, chàng thích... Ta liền mỗi ngày đều mang, mong muốn hắn mỗi ngày thấy cũng có thể vui mừng... Sùng Húc hiếm khi có lúc vui vẻ..” Mục Dung nói liên miên, khóe mắt nổi lên nước mắt, chợt có chút nghẹn ngào.



Nhạc Hoành nắm chặt trâm ngọc, đè lại tay Mục Dung nói, “Đại tẩu yên tâm, ta hứa với tẩu, có thể giữ lại, ta nhất định giữ được!”



Mục Dung nhìn về phía Phong Bích Nhi đang ôm Thành Nhi, cúi đầu nói: “Ta cũng không muốn tin cô, ta mặc dù thật sự không thích cô, nhưng từ lúc cô tới Tuy Thành, cũng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ta... không thích chính là không thích... Hôm nay ta cho dù không tình nguyện, nhưng người có thể tin, cũng chỉ có Nhạc Hoành cô.”



Nhạc Hoành đứng lên, ôm Thành Nhi qua, đem đứa bé xinh đẹp đặt vào trong nôi, nhìn Mục Dung nói: “Đại tẩu coi như là vì Thành Nhi đi.”