Săn Tim Nàng

Chương 145 : Tên khắc chữ Hoành

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Nhạc Hoành đã không còn nhớ nổi tính tình trẻ con quật cường lúc đó của Ân Sùng Quyết nữa, nàng chỉ biết, loài hoa yếu ớt nhất cũng có thể sinh sôi trên nền đất băng giá của Đại Chu, nàng đã thích nơi nào … Thương Sơn, Vân Đô, Huy Thành …



“Thiếu phu nhân.” Vân Tu thấy Nhạc Hoành ngây ngốc, giơ tay vung vẩy trước mắt nàng, “Nghĩ gì thế?”



“Không có gì.” Nhạc Hoành lấy lại tinh thần nói, “Nếu muốn sớm đi vào thành, thì phải nhanh chân đi.”



Vân Tu nhíu lại mày kiếm muốn nói lại thôi, Nhạc Hoành nhìn bộ dáng do dự của hắn, quay đầu nói: “Thiếu phu nhân, có câu Vân Tu đã nhịn từ lâu, nếu huynh đệ họ Ân phải chết, cô sẽ làm thế nào?”



Nhạc Hoành không trả lời Vân Tu, ngẩng đầu lên nhìn ráng trời xa xa, mây đỏ cuồn cuộn ngập trời, chim tước nhào lộn trên không như bức tranh nơi chân trời, tiếng hót xa xưa quanh quẩn.



Nhạc Hoành lấy Kim Lưu cung từ bụng Bạch Long ra, lấy một Kim Vũ tiễn, vung tay kéo cung, buông lỏng đầu ngón tay, Kim Vũ tiễn theo đó bay vút đi … Vân Tu nhìn chăm chú vào hướng mũi tên, còn chưa kịp chớp mắt, tiếng chim tước gào thét đã rơi nhào xuống sông Hoài mênh mông cuồn cuộn, bị nước lớn cuốn đi về phía xa xa …



Lương Quốc, Lương Đô, Phượng Loan điện.



“Ngày mùng 8 tháng 6 là một ngày hoàng đạo.” Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn đại ca đang ngồi thẳng thắn trên điện, “Thần đệ đã tìm vài vị thầy bói nổi tiếng ở Lương Đô, đều nói ngày mùng 8 tháng 6 là tốt nhất, còn nửa tháng nữa là tới, cũng kịp thời gian có thể chuẩn bị lễ đăng cơ cho hoàng thượng. Hoàng thượng thấy thế nào?”



Ân Sùng Húc rũ khóe mắt lãnh đạm nói “Đệ cảm thấy tốt thì cứ thế mà làm.”



Ân Sùng Quyết lại liếc mắt nhìn Ân Khôn ở bên cạnh, cúi đầu ho khan, “Vậy ý tứ của cha thế nào?”



“Chọn ngày hay lắm.” Ân Khôn cao giọng nói, “Ngày mùng 8 tháng 6, làm lễ đăng cơ, … nhưng không cần quá xa hoa …. Cần phải đúng mực, biết chưa?”



“Sùng Quyết biết ạ.” Ân Sùng Quyết quyết tự tin cười nói, “Lương đế mới qua đời không lâu, có rất nhiều lão thần tiền triều ở đây, cũng không thể tổn thương lòng họ được, con biết phải làm thế nào. Lương đế và đám người hoàng tộc, cũng nên chọn quy cách an táng của thân vương, ở hoàng lăng Kỷ thị vùng ngoại ô … hành động này cũng rất được bách tính khen ngợi, thay chúng ta tích góp không ý dân tâm.”



“Kỷ Minh cũng an táng như bọn chúng sao?” Ân Sùng Húc khẽ nhíu mày.



“Sở vương Kỷ Minh vì tổ quốc mà hy sinh ở Phượng Loan điện …. Đương nhiên cũng phải hậu táng, hoàng thượng …” Ân Sùng Quyết cẩn thận đáp.
Nhạc Hoành cắn răng gật đầu nói: “Ta dùng nó để đánh cược, Vân Tu nhận lấy.” lời còn chưa xong, Nhạc Hoành đã rút ra một cây tiễn, đem hộp tiễn ném vào tay Vân Tu, giật lấy Kim Lưu cung trên lưng Bạch Long, lùi ra phía sau mấy bước nhắm thẳng mái ngói Phượng Loan điện cách đó hơn 10 trượng.



—— “Đại ca...nhất định huynh phải thấy nó!”



Nhạc Hoành nín hơi kéo Kim Lưu cung, tên trúc nhẹ, tầm bắn kém xa Kim Vũ tiễn, Nhạc Hoành vung tay giật cánh cung, phỏng đoán độ mạnh của cung, đầu ngón tay buông lỏng, tên trúc thẳng mái Phượng Loan điện bay đi.



Vân Tu không giám la lên tiếng, nhưng lồng ngực không ngừng gào thét, “Tốt quá, quá tốt” lòng bàn tay vỗ không ngừng.



—— “Đại ca!” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng, quay người qua, bóng đêm che đi khuôn mặt tới nhợt có chút mồ hôi của nàng, Nhạc Hoành vô lực dựa vào tường thành, thuận thế ngồi trượt xuống, ngón tay bám chặt vào cỏ dại dưới đất che giấu hoảng loạn trong lòng.



Vân Tu biết Nhạc Hoành cũng có chút sợ, nàng có cứng cỏi đến mấy cũng không thể chặt đứt được nội tâm của một cô gái, Vân Tu đứng nhìn trán đầy mồ hôi của Nhạc Hoành, lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Phượng Loan điện.



Mỗi một đêm sau khi bước vào Lương cung, Ân Sùng Húc đều ngồi ở Phượng Loan điện khá lâu, hắn muốn nhanh chóng quen với đại điện xa hoa này, hắn sợ ngày đăng cơ, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy sự sợ hãi của hắn, hắn không còn đường thối lui.



Giờ Tý đã qua, Ân Sùng Húc liếc long ỷ trên đại điện, hướng phía bên ngoài đi ra. Gió đêm thổi tan mây đen, lộ ra ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhiều ngày chưa giãn ra của Ân Sùng Húc.



Bầu trời khẽ vang lên tiếng tên bay đến, rất nhẹ khó mà khiến người ta phát hiện ta, cũng chỉ có bên ngoài đại điện trống rỗng, một thân một mình Ân Sùng Húc có thể nghe thấy.



Ân Sùng Húc còn chưa nhìn rõ mũi tên, thì nó đã rơi vào thềm đá Phượng Loan điện, rơi theo bậc thang bằng đá đến chân của hắn …



Ân Sùng Húc kinh ngạc nhìn cây tên bằng trúc dưới chân, nhìn chằm chằm hồi lâu mới cúi người nhặt lên, mới nhìn thấy chữ “Hoành” quen thuộc ở chuôi tên, trái tim như ngừng đập, trời đất ngừng quay…



“Hoành … Hoành…” Ân Sùng Húc nắm tên trúc mà sợ run, giống như là muốn bóp nát nó vậy, “Không thể nào, không có khả năng! Hoành … A Hoành … tại sao có thể là muội, sao có thể là muội!”