Săn Tim Nàng

Chương 122 :

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Ân Gia Bảo



“A Hoành va Thôi thúc vẫn khỏe chứ?” Ân Sùng Húc bước vào biệt viện của Ân Sùng Quyết thì thấy đệ đệ ngồi trong đình hóng mát uống rượu một mình, thỉnh thoảng khóe môi lại nở nụ cười.



“Đại ca.” Ân Sùng Quyết đứng dậy.. “Sao huynh lại đến đây?”



“Đệ cũng biết gần đây huynh bận đến nỗi tối mắt tối mũi mà.” Ân Sùng Húc rót cho mình một ly rượu. “Cũng đã lâu không đi thăm Thôi thúc và A Hoành rồi, hay tin đệ vừa về nên mới qua hỏi thăm.”



Ân Sùng Quyết cười nói: “Vẫn ổn. A Hoành thông minh, tháo vát, tài bắn cung cao siêu, người trong Tuy Thành rất thích thú mà muội ấy săn được, dạo này sống rất tốt.”



“Vậy thì tốt rồi.” Ân Sùng Húc uống một hớp rượu.



“Ba ngày sau đại ca sẽ thành hôn, sao trên mặt không thấy có gì vui vẻ vậy? Hay là gần đây mệt quá?”



“Đúng là quá mệt mỏi.” Chén rượu trên tay Ân Sùng Húc bỗng nhiên nặng ngàn cân, hắn trù trừ rồi từ từ đặt xuống.



“Đại ca…” Ân Sùng Quyết bỗng hiểu ra. “Tuy huynh tìm cách kéo dài hết năm này sang năm khác nhưng Mục Dung bằng tuổi đệ, bây giờ đã lớn tuổi rồi. Đại ca cũng đã hai mươi hai, quả thật không thể kéo dài được nữa. Sớm muộn gì cũng thế, chi bằng sớm ngày giải quyết cho xong.”



Ân Sùng Húc nói với giọng chua chát. “Huynh biết. Mục gia đã giúp đỡ Ân gia rất nhiều… coi như là vì Ân gia, về tình về lý ta cũng đều phải cưới Mục Dung. Sùng Quyết, có đôi khhi đại ca rất hâm mộ đệ.”



“Đại ca…”




“Đại ca…” Nhạc Hoành nhìn những mũi tên trong hộp, trên cán mỗi mũi tên đều có khắc một chữ “Hoành”. “Hai năm nay, trên mỗi mũi tên mà đại ca làm cho muội đều có khác chữ Hoành. Không cần phải phiền phức thế đâu.”



Ân Sùng Húc độ lượng nói. “Tài bắn cung của muội cao siêu như vậy, nếu trên mũi tên không có khắc ký hiệu, bị người ta tranh mất thì biết làm thế nào? Chuyện cỏn con mà thôi, hoàn toàn không có gì phiền phức cả.”



“Năm xưa đại ca muội cũng từng nói như vậy.” Nhạc Hoành toát lên vẻ bi ai. “Mỗi một mũi tên vàng, huynh ấy đều khắc tên muội. Tuy ngoài miệng thì bảo muội rất phiền phức nhưng chưa bao giờ làm qua loa cho xong… Vậy mà ngay cả gặp mặt huynh ấy lần cuối muội cũng không có cơ hội…”



Ân Sùng Húc đau lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc trước mắt mình, muốn vỗ vai nàng an ủi nhưng tay vừa đưa ra thì lại do dự buông xuống. Hắn nói khẽ. “Muội mất đi một ca ca thì ông trời sẽ cho muội một ca ca khác. Những gì huynh ấy làm cho muội, huynh cũng sẽ làm.”



Khóe mắt Nhạc Hoành ửng đỏ. Đôi mắt long lanh nước khiến Ân Sùng Húc cảm thấy ngẩn ngơ.



“Vậy thì… cảm ơn đại ca.” Nhạc Hoành cầm hộp tên, đứng dậy. “Đại ca còn phải làm nhiều việc, muội về trước đây.”



“Không ở lại đợi Sùng Quyết à?”



Nhạc Hoành hé miệng cười, nói: “Quên nói cho đại ca biết, nhị ca nói tốt nay sẽ đến chỗ muội và Thôi thúc ăn cơm, có thể sẽ về trễ một chút, làm phiền đại ca nói lại với Ân bá bá.” Nói xong thì vội vàng đi thật nhanh.



Thấy nhắc đến Ân Sùng Quyết thì nàng không khỏi thẹn thùng, Ân Sùng Húc cũng không khỏi bật cười. Đợi khi Nhạc Hoành đã ra khỏi sân, hắn lại lấy chiếc hộp trong lòng ra, lau một lúc thật lâu rồi từ từ mở ra, lấy miếng vàng hình chiếc khóa ra ngắm nghía thật kỹ. Sắc vàng rực rỡ như phản chiếu gương mặt kiều diễm của Nhạc Hoành, ánh mắt nàng như ánh trăng khiến tâm hồn người ta điên đảo.



“Đúng là một… nha đầu ngốc.” Ân Sùng Húc nắm chặt chiếc khóa vàng trong tay, sau đó nhét vào người mình.