Săn Tim Nàng

Chương 14 : Đã quá xa xôi

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


“Nhị ca…”



“A Hoành.” Ân Sùng Quyết nhìn vào đôi mắt sáng trong của Nhạc Hoành. “Muội hiểu huynh mà, đúng không?”



Nhạc Hoành run rẩy nói: “A Hoành đang mang huyết hải thâm thù, nhị ca cũng biết mà.”



“Ta biết.” Ân Sùng Quyết càng dùng sức dè mạnh vai nàng hơn. “Nếu ta đi theo Sài gia mưu nghiệp lớn thì cũng có thể báo thù cho muội.”



“Nhưng muội càng muốn được bình yên.” Nhạc Hoành hít một cái, nhìn gương mặt anh tuấn của chàng trai trước mặt. “Tóm lại, nhị ca nói thế nào thì làm thế ấy đi, A Hoành nghe theo là được.”



“Có câu này của muội là tốt rồi.” Ân Sùng Quyết véo má Nhạc Hoành với vẻ yêu thương.



Dưới màn đêm, Nhạc Hoành ngửa mặt lên trời ngắm nhìn vầng trăng treo trên cao, dựa vào vai Ân Sùng Quyết nói: “Nhị ca, tại sao phải gây dựng đại nghiệp?”



“Ngốc ạ.” Ân Sùng Quyết nói với giọng đầy khát vọng. “Đương nhiên là muốn giống như Tĩnh Quốc Công – cha muội. Được phong quan nhất phẩm, người người kính ngưỡng, cho dù có chết đi cũng được lưu danh sử sách.”



Lòng bàn tay Nhạc Hoành lạnh ngắt. Giọng nói của chàng trai bên cạnh đầy quả quyết, dường như nàng không nên nói gì thêm.



“A Hoành…” Ân Sùng Quyết nhớ ra điều gì đó, từ từ vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của nàng. “Huynh cũng có nghe người ta nói ba năm trước, trong lễ mừng thọ Vũ Đế, ông ta đã tư hôn cho muội… và Sài Chiêu.” Thấy Nhạc Hoành im lặng không nói, Ân Sùng Quyết mỉm cười nói: “Tấn Quốc đã diệt vong, Vũ Đế đã tự sát, việc hôn nhân ấy có thể coi như không còn nữa. Lúc Thương Châu bị vây đánh, Sài gia đâu có động tĩnh gì. Hoạn nạn thấy chân tình, tên Sài Chiêu ấy đối với muội cũng chỉ thế mà thôi. Lần này dù có gặp được hắn ta, cho vài cái bạt tai còn được, hắn làm gì còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện được kia.”



Nhạc Hoành khẽ cắn môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng rút tay ra, nói: “Sao hắn ta còn nhắc đến chuyện tứ hôn làm gì? Người Sài gia muốn lấy là đại tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ chứ đâu phải là một nữ thợ săn như hôm nay chứ? Nếu thật sự gặp được muội, trốn còn không kịp nữa là. Có lẽ hắn…” Nhạc Hoành lấy con dao nhỏ trong tay áo ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh như đôi mắt xám thoáng ẩn thoáng hiện. “Muội rất muốn… móc mắt hắn ra, khiến hắn không thể nhìn thấy muội, không tìm được muội…”



Ân Sùng Quyết đè tay Nhạc Hoành lại, kề sát đầu vào trán nàng, nói: “Bên cạnh A Hoành có ta là được, đời này kiếp này, chỉ cần có ta là đủ…”



“Nhị ca…” Nhạc Hoành cảm thấy hơi thở của Ân Sùng Quyết càng ngày càng nóng nên nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên.



Thấy vẻ thẹn thùng của nàng hết sức mê người, Ân Sùng Quyết cười nói: “Muội cũng không trốn được bao lâu đâu. Lát về ta sẽ nói với cha, sớm ngày mang sính lễ đến rước muội về nhà, xem muội còn trốn kiểu nào!”
Ngô Hữu cung kính trình con chim ưng lên rồi lui lại một bước. Sài Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve bộ long của chim ưng, thấy mũi tên sắc bén thực sự xuyên qua mắt nó thì tay y bỗng khựng lại, cơ mặt khẽ run run không nói nên lời.



Nhạc Hoành ở Thương Châu, tay cầm cung vàng, bắn ba phát không trật phát nào. Nhưng con chim ưng bị bắn trước mắt này, chỉ với một mũi tên làm bằng tre mà vẫn sắc bén như trước, không thua gì ánh hào quang của ngày hôm đó.



Thấy Sài Chiêu nhìn chằm chằm con chim ưng khá lâu, những người kia không dám nói tiếng nào. Lý Trọng Nguyên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, há miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vân Tu nháy mắt với Lý Trọng Nguyên, nói thật khẽ. “Thiếu chủ làm sao thế?”



Lý Trọng Nguyên khẽ thở dài một hơi, cụp mắt xuống nói thật nhỏ. “Tài bắn cung này, e rằng lại khiến thiếu chủ nhớ tới cô ấy…”



“Cô ấy?” Vân Tu buột miệng nói rồi cố nén lại, không dám lên tiếng nữa.



“Không biết là người nào…” Dường như Sài Chiêu không muốn nghĩ tiếp nữa nên đẩy con chim ưng ra khỏi tầm mắt mình. “Xem ra Tuy Thành này không thể xem thường, một thợ săn bình thường mà cũng có bản lĩnh thế này.”



Thấy cuối cùng Sài Chiêu cũng lên tiếng, Vân Tu thở phào một hơi, bước tới vài bước nhấc con chim ưng lên, quơ qua quơ lại. “Để Vân Tu ta xem nào.” Vừa nói vừa rút mũi tên làm bằng tre ra. Máu tươi nhỏ xuống tí tách. Lý Trọng Nguyên thấy Vân Tu không chịu thay đổi tính lỗ mãng thì nhíu mày, lắc đầu.



Vân Tu cũng chẳng thèm để ý, cầm tay áo lên lau sạch máu trên mũi tên, để sát trước mắt, miệng lẩm bẩm. “Hoành?”



“Nói bậy bạ gì đó?” Lý Trọng Nguyên quýnh lên. “Vân Tu, đủ rồi!”



Vân Tu buồn bực nói. “Vân Tu ta tuy không biết được bao nhiêu chữ nghĩa nhưng vẫn biết được chữ này. Đây chẳng phải chữ “hoành” ư? Không tin ngươi tự mà xem.”



“Hoành…” Sài Chiêu lập tức giật lấy mũi tên trên tay Vân Tu. “Hoành?!”



Trên cán mũi tên làm bằng trúc xanh có khác một chữ “Hoành” hơi mờ. Không khéo léo như chữ tiểu triện trên mũi tên vàng ngày trước, mỗi một nét được khắc rất khó khăn, như là người mới khắc nhưng dù thế, vẫn có thể nhận ra tình cảm của người khắc.



“A Hoành… A Hoành…” Sài Chiêu thì thào siết chặt mũi tên khiến nó bị gãy thành nhiều khúc. “Là nàng sao, A Hoành…”