Săn Tim Nàng

Chương 20 : Không cam lòng

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Nhạc Hoành bỗng nhiên đứng lên, bưng chén rượu trên bàn lên, nhìn về hướng Ân Sùng Quyết đang cười nói vui vẻ, nói rõ từng chữ: “Hôm nay muội mới biết thì ra tình cảm huynh muội mà nhị ca dành cho muội lại quý trọng như thế. Nhạc Hoành không có gì để báo đáp, chỉ biết kính nhị ca một ly. Muội xin cạn trước.” Nói xong thì ngửa đầu uống cạn ly rượu, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Ân Sùng Quyết. “Nhị ca uống xong ly rượu này thì chính là nhị ca tình nghĩa sâu nặng của Nhạc Hoành.”



Ân Sùng Quyết cố giữ vẻ mặt tự nhiên, nhưng cũng không cách nào nhìn thẳng vào Nhạc Hoành được, bàn tay đang cầm chén rượu của hắn chần chừ chưa đưa được lên miệng, lại thoáng thấy ánh mắt sâu xa, sáng quắc của cha đang nhìn mình đầy hàm ý. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười tự trào đầy nhẫn nhịn, chạm nhẹ chén rượu trong tay với Nhạc Hoành, sau đó một hơi uống cạn. Đang lúc định mở miệng nói vài lời, lại bị Ân Sùng Húc cắt ngang.



“Sùng Quyết!”Ánh mắt sắc bén của Ân Sùng Húc nhìn thẳng vào vẻ mặt đang muốn nói của đệ đệ. “Có vẻ hôm nay đệ đã uống hơi quá chén rồi, cha và Sài thiếu chủ còn việc hệ trọng cần bàn, có việc gì lần sau hãy nói!”



“Đại ca!” Ân Sùng Quyết không vui nói: “Đệ đây chẳng phải là đang vui mừng thay cho Sài thiếu chủ và A Hoành sao? Thôi được rồi, không nói thì không nói!”



Ân Khôn vuốt râu nói: “Sài thiếu chủ cảm thấy hai đứa con trai của Ân Khôn ta như thế nào?”



Sài Chiêu trả lời đầy sảng khoái: “Cả hai đều là người hào kiệt xuất chúng, Ân bảo chủ đúng là có phúc khí!”



Ân Khôn cười ha ha đáp, “Hào kiệt xuất chúng? Sài thiếu chủ đúng là nể mặt lão phu quá rồi. Đứa lớn này của lão phu hai mươi hai đã cưới vợ, đứa thứ vừa mới hai mươi, chẳng qua suốt ngày “làm tổ”trong Tuy Thành bảo vệ tổ nghiệp tầm thường, chẳng đáng kể gì này mà thôi. Nghe danh Sài thiếu chủ chỉ mới hai mươi ba, chỉ lớn hơn Sùng Húc một tuổi, lại đã bao năm chinh chiến sa trường, chiến công lừng lẫy, vang danh thiên hạ, hai đứa con của lão phu há có thể so bì cùng thiếu chủ được.”



“Ngài khiêm tốn rồi.” Đôi mắt xám của Sài Chiêu đảo qua hai người. “Hai vị thiếu gia chẳng phải thiếu bản lĩnh, cái thiếu ở đây chính là cơ hội, nếu như có cơ hội… E là bọn họ đã sớm vượt qua ta rồi. Ta sẽ không nhìn nhầm người, Ân bảo chủ cũng tuyệt đối đừng xem thường con trai của mình.”



“Cơ hội?”Ánh mắt sâu xa của Ân Khôn dán chặt vào Sài Chiêu. “Sài thiếu chủ lần này đích thân đến Tuy Thành ta, phải chăng chính là mang cơ hội đến cho Ân Gia Bảo?”



Vân Tu nhìn Ân Khôn thẳng thắng, không có nửa điểm che dấu như vậy, cũng bị dọa không ít, bấm chặt tay tiếp tục im lặng quan sát những người ngồi bên bàn kia.




“Đối với chúng ta chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Vân Tu bĩu môi nói: “Xem ra chẳng bao lâu nữa thiếu chủ có chuyện vui rồi!”



Lý Trọng Nguyên tự lẩm bẩm. “Xem ra, Ân Sùng Quyết phụ lòng Nhạc cô nương như vậy, có lẽ không khiến cô ấy tổn thương, nhưng e là trong lòng vẫn là mất mát khó chịu.”



“Sài Chiêu.” Nhạc Hoành lên tiếng gọi hắn. “Ta và ngươi thân lắm sao? Giữa nơi đông người ngươi ngang nhiên kéo tay của con gái nhà người ta… Thật là…” Mặt Nhạc Hoành đỏ ửng, nói không thành lời.



“Thật là sao?” Sài Chiêu ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.



Móng tay Nhạc Hoành bấm mạnh vào lòng bàn tay của Sài Chiêu, nhưng hắn hoàn toàn không có ý buông tay nàng ra, sải bước dài tiến về phía trước. Hắn mạnh mẽ bước như vậy, Nhạc Hoành không biết làm sao, chỉ có thể rảo bước nhanh để theo kịp.



“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”



Ân Gia Bảo



Tiễn đám người Sài Chiêu đi rồi, Ân Sùng Quyết hít sâu một hơi rồi quay lưng, tay nắm thành quyền đấm mạnh lên bức tường trước mặt. Ân Khôn ngưng mắt nhìn hắn, vân vê chòm râu của mình nói. “Sùng Quyết, cha biết con không cam lòng. Con là con trai của Ân gia, hãy nhìn vào đại ca của con, thân là trưởng tử đã thay cha phân giải được bao nhiêu ưu lo, đến nay nó và Mục Dung trở thành vợ chồng thương yêu nhau cũng tính là chuyện mỹ mãn. Một nữ nhân tầm thường, chưa nói đến chuyện sau này con có công thành danh toại hay không, chỉ bằng con là nhị thiếu gia Ân Gia Bảo của Tuy Thành, nữ nhân ngàn dặm mặc con lựa chọn. Nhạc Hoành…vẫn là quên nó đi!”



“A Hoành…”Mu bàn tay của Ân Sùng Quyết hiện rõ gân xanh. “Nếu đã bỏ lỡ nhau như vậy, tất cả là lỗi của ta mà thôi…”