Săn Tim Nàng

Chương 2 : Tình đã sâu, khó lòng kiềm chế

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


“Được lắm!” Vũ Đế vỗ tay tán thành. “Trẫm cũng có ý đó. Hôm nay thời tiết rất đẹp, chi bằng hãy dời bước đến Lâm Uyển ở ngoại thành, để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng kỹ thuật bắn cung của con gái Nhạc gia!”



Nhạc Hoàn sớm đã ngứa mắt với vẻ kiêu ngạo của Kỷ Minh, thấy hắn nghi ngờ tài bắn cung của muội muội mình thì càng tức đến muốn giậm chân. Nghe thấy Vũ Đế nói liền vỗ mạnh vào đùi. “Thế mới tốt chứ. Phải để A Hoành bịt miệng tên Sở Vương ấy mới được.”



“Con thì biết gì!” Nhạc Thịnh trầm giọng, nói: “Con muốn A Hoành bị Sở Vương mang về Lương Quốc ư?”



“Cha…” Nhạc Hoàn lập tức ngây người. “Chuyện này…”



Trên đường đến Lâm Uyển, Sài Tịnh đến gần Sài Chiêu nói: “Tên Sở Vương này quả nhiên không đơn giản. Nếu Nhạc Hoành bắn cung cưỡi ngựa không giỏi, Tấn Quốc đương nhiên sẽ bị mất mặt. Nhưng nếu bản lĩnh hơn người thì hắn có thể thuận thế xin Vũ Đế ban Nhạc Hoành cho Lương Quốc… Nếu Tấn – Lương thật sự mượn Nhạc gia để kết thân với nhau thì chắc chắn sẽ đứng ngạo nghễ giữa Trung Nguyên. Yến Quốc đã bị diệt, hai nước kết minh đối với Chu Quốc chúng ta mà nói chẳng phải là chuyện tốt mà là bị rình như hổ rình mồi. Sài đại ca, huynh thấy thế nào?”



Sài Chiêu ghìm cương ngựa, nhàn nhã nói: “Hoàng đế Đại Chu của chúng ta không sốt ruột thì muội sốt ruột cái gì? Huynh cũng tò mò rốt cuộc thì tài cung tên của Nhạc Hoành tinh luyện đế cỡ nào. Để xem đã rồi hẵng tính.”



Sài Tịnh ngồi trên yên ngựa, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.



Đêm qua có trận mưa xuân, Lâm Uyển trở nên ẩm ướt, mùi cây cỏ phả vào mặt khiến lòng người sảng khoái. Nhạc Hoành trên lưng ngựa lại có vẻ mặt u sầu lo lắng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của Bạch Long, thì thầm: “Bạch Long à Bạch Long, mày nói xem tao phải làm sao đây? Thất bại thì mất mặt, thắng thì sợ là phải theo người ta. Sớm biết thế này thì đã chẳng đến kinh thành xem náo nhiệt rồi. Haiz!”



Thấy mọi người đã ổn định, Kỷ Minh vung tay lên, hộ vệ mặc giáp bạc phía sau trình lên một cây cung bạc. Kỷ Minh nhận lấy cây cung bạc, lấy một mũi tên bạc từ trên hộp đựng tên trên lưng ngựa ra, cười nhìn Nhạc Hoành. “Nhạc tiểu thư, tiểu vương cũng biết sơ về cung tên, chi bằng bêu xấu trước điện hạ và tiểu thư trước, Nhạc tiểu thư xem thử nhé.” Lời vừa nói xong, cung bạc đã được kéo căng, ngón tay thoáng buông lỏng, mũi tên xé gió lao đi, kèm theo tiếng chim kêu thảm thiết, chưa đợi mọi người kịp nháy mắt thì con chim tước bị bắn trúng đã rơi xuống đất.



Hộ vệ áo giáp bạc lập tức bước tới nhặt con chim tước lên, đi một vòng trước mặt mọi người, chỉ thấy mũi tên xuyên ngang qua cổ họng chim, kỹ thuật cao siêu không thể xem thường.



Mặt Vũ Đế thoáng biến sắc, đôi mắt hơi lõm xuống nhìn Nhạc Thịnh đang im lặng. “Nhạc Hoành nhà khanh có nắm chắc không?”



Nhạc Thịnh cúi đầu nói: “Để A Hoành thử đi ạ.”



Kỷ Minh đưa cây cung bạc trên tay mình cho Nhạc Hoành. “Hình như Nhạc tiểu thư không mang cung tên bên mình? Nếu không chê cây cung này của tiểu vương quá nặng thì…”



Nhạc Hoành mau mắn nhận lấy cây cung bạc của Kỷ Minh, vuốt ve từ trên xuống dưới. “Đúng là một cây cung tốt hiếm thấy.” Lời vừa dứt đã dang cánh tay kéo căng cây cung, miệng “chậc chậc” một tiếng rồi thả dây cung ra, hai lúm đồng tiền trên má hiện rõ. “Vương gia, có phải kéo thế này không?”




Nhạc Hoành như bị kim châm, muốn tránh khỏi y nhưng làm thế nào cũng không giãy khỏi cánh tay dài và rộng của chàng trai cao lớn kia. Y ôm rất chặt, nàng có giãy thế nào cũng không nhích người ra được, huống chi cả người bị thương vừa chạm vào là đau dữ dội. Nhạc Hoành bất lực động đậy vài cái, lại sợ chọc giận y thì sẽ dẫn đến tai họa càng lớn hơn nên đành rúc người lại không dám nhúc nhích nữa.



Ánh trăng đêm nay giống như là một chậu nước bạc, chốn thâm cốc này càng trở nên sáng ngời, Sài Chiêu thấy dáng vẻ ngồi im không dám nhúc nhích của Nhạc Hoành rất tức cười nên cười khẽ một tiếng, không khỏi ôm chặt nàng hơn.



Nhạc Hoành hừ khẽ một tiếng, đầu nghiêng qua tựa lên vai Sài Chiêu. Sài Chiêu cảm thấy lòng bàn tay bỗng nóng ẩm, nương theo ánh trăng nhìn thấy đầy máu đỏ tươi.



“Nha đầu ương ngạnh, bị thương thế này mà cũng không rên một tiếng.”



Sài Chiêu vươn tay ra định cởi áo của Nhạc Hoành, Nhạc Hoành bất chợt giật mình, kéo áo lại quát lên. “Càn rỡ!”



Sài Chiêu dừng tay lại, cố chấp gỡ tay Nhạc Hoành ra, cứng rắn nói: “Nếu nàng còn không chịu buông tay thì sẽ mất máu mà chết đấy. Vết thương của nàng không nhẹ, buông tay ra!”



Nhạc Hoành ngoan cố giữ chặt tay Sài Chiêu, ham răng cắt chặt vào môi. Sài Chiêu lập tức đè nàng ngã lên tảng đá, đôi mắt xám bập bùng ánh lửa hung hăng nhìn vào đôi mắt đầy kinh hãi của nàng, nói: “Cố chấp đến chết mất! Chết rồi làm sao còn cố chấp được! Ta làm gì nàng cứ nhìn là được, ta có ăn thịt nàng đâu!”



Nói xong mặc cho Nhạc Hoành phản kháng, y kéo nửa bên áo của nàng để xem vết thương trên lưng nàng. Chiếc áo lụa vốn đã rách tả tơi như xơ mướp, làm sao chịu được lực của Sài Chiêu nên rẹt một tiếng, mắt Nhạc Hoành đỏ lên rồi những giọt nước mắt ấm ức tuôn trào.



Sài Chiêu chỉ tưởng mình làm đau nàng, thấy nàng rơi nước mắt thì cũng nổi lòng thương xót, nhẹ nhàng ấn đầu Nhạc Hoành lên vai mình, dịu dàng an ủi. “Sẽ đau một chút, không nhịn được thì nàng cứ cắn vào vai ta.”



Nhạc Hoành không nén được nữa phải khóc thút thít, làm ướt bờ vai của Sài Chiêu. Sài Chiêu cụp mắt nhìn làn da trắng mịn ở đầu vai cô gái, phảng phất như cảm nhận được sự mềm mại mịn màng của nó, mềm như nhụy hoa. Sài Chiêu chần chừ vươn tay ra, ngón tay nhúng thuốc trị thương, không thể kiềm chế mà vuốt lên chiếc cổ trắng ngần của Nhạc Hoành, thuận theo đường cong mềm mại thoa xuống dưới…



Ngón tay y lạnh như băng tuyết, cơ thể Nhạc Hoành khẽ run lên. Chỉ một cái run bản năng thế thôi nhưng cũng khiến Sài Chiêu cảm thấy đầu óc choáng váng. Lại một cơn gió ùa đến, Sài Chiêu thử đưa tay ôm lấy Nhạc Hoành, thấy nàng không giãy gụa nữa thì trong lòng cảm thấy vui mừng. Gió thổi qua không để lại dấu tích nhưng cô gái trong lòng y đã mềm nhũn, giống như ngất đi, tựa vào lòng chàng không còn chút sức, chiếc áo vàng trượt xuống tới eo. Cho dù dù có những vết thương sâu đang chảy máu thì trong mắt Sài Chiêu, nó quyến rũ như dã thú ngửi thấy mùi máu tươi, khiến y từ từ mê muội, không thể kiềm chế được mình.



Từng cơn gió đêm thổi qua, Sài Chiêu cởi chiếc áo đen ra khoác lên người Nhạc Hoành ở trong lòng mình, nhìn chằm chằm vào dung nhan nhợt nhạt nhưng xinh đẹp kia không thể rời mắt. Hàng mi dài của nàng phủ lên đôi mắt, dường như còn đọng những giọt lệ lấp lánh. Sài Chiêu cúi người xuống, đưa môi hút lấy giọt lệ đang sắp rơi xuống.



Nếu như có thể, Sài Chiêu hy vọng đêm nay mãi mãi không kết thúc.