Săn Tim Nàng

Chương 24 : Của hồi môn trải dài mười dặm

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


“Sài… quận chúa…” Tim Nhạc Hoành khẽ run lên.



Thoắt cái, đoàn người ngựa đã đi đến trước mặt nàng. Sài Tịnh mặc váy bằng gấm xanh, khoác áo choàng da chồn trằng, ánh mắt đang mỉm cười nhìn Nhạc Hoành không chớp, trong đôi mắt ấy còn ngấn lệ long lanh.



“Nhạc tiểu thư!” Sài Tịnh run run gọi. “Đúng là cô rồi, Nhạc tiểu thư!”



Tuy chỉ gặp Sài Tịnh vài lần ở Liêu Châu nhưng Nhạc Hoành rất có cảm tình với vị quận chúa thẳng thắn, hào sảng không thua gì nam nhi này, bây giờ gặp lại giống như nhìn thấy người thân, vừa hé miệng là đã nghẹn ngào, chỉ có thể gật đầu với nàng ấy chứ không nói nên lời.



Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành đang vô cùng xúc động nên đưa tay giữ vai nàng, nói với Sài Tịnh: “Gió tuyết lớn thế mà lại làm phiền quận chúa đến đón bọn ta.”



Sài Tịnh giả vờ tức giận: “Ai đến đón huynh, người bản quận chúa đến đón là Nhạc tiểu thư đây, các người chỉ nhờ bóng của cô ấy thôi.”



“Đúng đúng đúng, đúng là nhờ bóng của thiếu phu nhân.” Vân Tu nói lớn.



“Gọi thiếu phu nhân rồi cơ à?” Sài Tịnh kéo ống tay áo của Nhạc Hoành, giả vờ kinh ngạc.



“Vân Tu nói mà quận chúa cũng tin à?’ Nhạc Hoành quay đầu lại lườm Vân Tu. “Đừng nghe hắn nói bậy!”



Sài Tịnh liếc đôi mắt tinh ranh nhìn Sài Chiêu, giơ tay chỉ vào y. “Hay cho Sài thiếu chủ huynh, có bản lĩnh ghê!”



Sài Chiêu không thèm để ý đến nàng ta, vung dây cương lên, nói: “Đi thôi, mau vào thành, có chuyện phải thương lượng với thúc thúc đây.”



“Chuyện này…” Sài Tịnh cười khúc khích. “Là chuyện riêng của huynh hay là…”



Sài Chiêu quay đầu lại nhìn Nhạc Hoành lúc này đang cúi đầu, nói: “Tất nhiên đều là những chuyện quan trọng cần bàn. Khoảng thời gian ta không ở đây, sức khỏe của thúc thúc có đỡ hơn chút nào không?”
———-



Trong biệt uyển



Sài Tịnh và Lý Trọng Nguyên đã mấy tháng không gặp. Nàng ngắm nghía gương mặt anh tuấn của phu quân, mỉm cười, phủi bông tuyết trên chiếc áo lông chồn, nắm lấy tay hắn. “Ân Gia Bảo thế nào? Có đồng ý quy thuận chúng ta không?”



Lý Trọng Nguyên vuốt ve bàn tay mềm mại của Sài Tịnh, kéo nàng đến chiếc giường nhỏ bên cạnh, ngồi xuống, nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên ngắm nhìn một lát, thì thào. “Những phụ nữ khác gặp lại phu quân của mình sau một thời gian dài thì đều ân cần hỏi han, ước gì có thể nhào vào lòng phu quân, còn quận chúa nhà chúng ta lại khác với họ, vừa mở miệng hỏi là chuyện quốc gia đại sự, khiến phu quân thấy chạnh lòng quá.”



Sài Tịnh cười phì một tiếng, rút tay ra, nói: “Chàng đang đứng sờ sờ trước mặt ta, còn cần hỏi han gì nữa? Đừng lằng nhằng nữa, mau kể cho ta nghe, ta nôn nóng biết chuyện này lâu rồi.”



Lý Trọng Nguyên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. “Thiếu chủ đích thân ra trận, lẽ nào lại thất bại cho được? Cha con Ân Khôn luôn miệng đồng ý, dốc hết sức lực để kết minh với Sài gia. Tuy Thành có hơn một vạn binh mã, lương thảo dồi dào, có họ giúp đỡ, chuyện lớn của thiếu chủ chắc chắn sẽ thành.”



“Thật sao!” Tuy chuyện trong dự định nhưng Sài Tịnh vẫn không nén được vẻ vui mừng, nắm chặt nắm tay, nói: “Thật tốt quá. Kỷ Minh bị đẩy lùi về Lương Quốc, đây là lúc Đại Chu ta phản công. Mai ta sẽ nói với phụ vương bẩm lên hoàng thượng ân chuẩn cho Sài gia ta đánh Lương. Cứ thế này, ngày sau thống nhất thiên hạ cũng không phải không thể. Không, có thể nói là sắp trong tầm tay rồi.”



Thấy dáng vẻ vui mừng của thê tử, Lý Trọng Nguyên chần chừ muốn nói gì đó. Thấy phu quân như có gì muốn nói, Sài Tịnh khoác cánh tay hắn, nói: “Được rồi được rôi, ta không nói những chuyện này nữa. Nói về chàng đi, thế nào?”



Lý Trọng Nguyên khẽ chau mày, một lát sau vẫn nói: “Tịnh nhi, có chuyện này ta muốn nghe từ chính miệng nàng…



“Hả?” Sài Tịnh ngồi thẳng người dậy. “Chàng nói đi!”



“Trên đường đi thiếu chủ cũng nói qua với ta, tuy chỉ là bóng gió nhưng ta cũng đoán được vài phần.” Lý Trọng Nguyên đè tay Sài Tịnh lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Nàng nói thật cho ta biết, phụ vương nàng… có khi nào…” Rốt cuộc Lý Trọng Nguyên cũng không dám nói ra, thở dài rồi lại cúi đầu.



“Tranh đoạt thiên hạ, soán ngôi thiên tử?” Sài Tịnh áp sát đến gần phu quân. “Chàng hỏi cái này sao?”