Săn Tim Nàng

Chương 28 : Hoa đào trên đầu ngón tay

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào tân phòng, Nhạc Hoành dụi đôi măắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn bên cạnh đã không thấy người đâu, lòng dâng lên chút nghi hoặc, khoác áo đứng dậy. Nhạc Hoành đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài tìm kiếm, trong viện vang đến tiếng kiếm lạnh thấu xương, cây cối trong vườn bị tuyết phủ trắng xoá, một bóng người mặc đồ đen dáng người oai phong, tay cầm trường kiếm không ngừng bay múa.



Bóng người dần dần rõ ràng, những nơi bị trường kiếm quét qua bung lên từng mảng tuyết lớn, bông tuyết bay đầy trời, tựa như cả đêm tuyết không ngừng rơi, khiến tầm mắt Nhạc Hoành trở lên mơ hồ.



Luyện xong chiêu thức cuối cùng, Sài Chiêu thu hồi trường kiếm, đôi mắt xám liếc thấy Nhạc Hoành bên cửa sổ, đường nét kiên cường trên mặt bỗng nhiên chuyển sang vẻ dịu dàng, bước dài vài bước đã tới trước mặt nàng, vuốt ve bàn tay đang dựa vào cửa sổ của nàng nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa đi, trời còn lạnh lắm, đi vào trong nói chuyện thôi.”



“Hàng ngày ta đều dậy rất sớm, không ngờ chàng còn dậy trước ta...” Nhạc Hoành đã thay một bộ y phục thêu hoa văn màu hồng, thấy thời gian còn sớm, xoay người định đi thu xếp lại đệm giường.



“Ta cũng có thói quen dậy sớm.” Sài Chiêu thản nhiên cười nói. “Nhiều năm trước đây, chưa đến canh bốn đều đã phải thức dậy, khi hành quân đánh giặc thức trắng đêm không ngủ là thường. Nếu A Hoành cũng có thói quen dậy sớm thì ta khỏi phải lo lắng chuyện sẽ đánh thức nàng rồi.” Thấy Nhạc Hoành xoay người, Sài Chiêu nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói. “Từ từ đã...”



Nhạc Hoành dừng bước, chỉ thấy Sài Chiêu cụp mi đang nghĩ gì đó, sau thấy y nhặt con dao nhỏ trên bàn rạch một đường trên ngón tay mình.



Thấy máu chảy, Nhạc Hoành vội đoạt lấy đao la lên: “Chàng làm gì thế?”



Sài Chiêu mặt không đổi sắc tiêu sái tiến về phía giường, đè ngón tay đang chảy máu lên tấm đệm giường mới, nhất thời máu thấm lên như bông hoa đào mới nở.



Nhạc Hoành dường như hiểu được y làm gì, lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Sài Thiếu chủ nhất định là đã từng có nữ nhân phải không? Bằng không thì sao chuyện này chàng cũng biết...”



Sài Chiêu mút đầu ngón tay dính máu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhạc Hoành, trấn định nói: “Chuyện đêm qua không có hoàn thành, tất nhiên nàng không thể đoán được kết quả. Nhưng vô luận như thế nào, cũng phải để cho thiếu chủ ta lưu lại chút mặt mũi chứ?” Nói xong liếc mắt nhìn vết máu trên đệm giường, khóe miệng khẽ giương lên, hạ giọng nói: “Đây chính là bí mật của ta cùng A Hoành, ai cũng không được nói ra.”



Nhạc Hoành thở dốc nhìn đoá hoa đào còn ướt kia, cắn môi không nói gì.



Thấy nàng vẫn còn ngây ra, Sài Chiêu làm như không có chuyện gì kéo tay nàng: “Đi, còn phải đi chào thúc thúc nữa.”



Trái tim Nhạc Hoành bỗng chốc có chút chua xót, cảm thấy có lỗi với Sài Chiêu.
Đúng lúc Tô Tinh Trúc cũng đang nhìn Nhạc Hoành, bốn mắt nhìn nhau, nhưng Nhạc Hoành có chút tò mò, còn Tô Tinh Trúc vừa nhìn là biết cô gái xa lạ này chính là Nhạc Hoành nhưng mặt không chút thay đổi.



Vân Tu lại liếc nhìn mấy lần, nhặt trái cây lên, từ từ lột vỏ.



Tô Thuỵ Thuyên nhìn Nhạc Hoành, vuốt râu cười nói: “Vị này lão phu chưa từng gặp qua, có phải chính là Nhạc Hoành tiểu thư con dâu của Sài vương phủ, phu nhân mới cưới của Sài tướng quân hay không?”



Nhạc Hoành nhẹ nhàng nhún gối: “Nhạc Hoành ra mắt Tô thái uý.”



Tô Thuỵ Thuyên bước tới gần mấy bước để nhìn thật kỹ, tấm tắc khen nói: “Thanh lệ thoát tục, tựa hoa sen mới nở, Nhạc Hoành thành Thương Châu, quả là danh bất hư truyền. Sài tướng quân phí sức mới có thể ôm được giai nhân về, quả là lương duyên trời định thứ gì của cậu nhất định là của cậu.”



Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành, bình tĩnh nói: “Trời xanh rủ lòng thương để cho ta và A Hoành có thể gặp lại nhau, sau này nhất định không bao giờ rời xa nữa.”



Tô Thuỵ Thuyên kéo vạt áo ngồi xuống, Tô Tinh Trúc sớm đã bị người ta nhận ra là nữ nhân, không có ai tiếp đón. Lý Trọng Nguyên thấy thúc cháu Sài gia ngay cả liếc cũng không liếc mắt đến mình, liền cũng làm bộ như không có nhận ra.



Tô Tinh Trúc bỗng nhiên thấy mất vui, khẽ hắng giọng một tiếng, Sài Tịnh vô tình liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại rót trà cho Tô thái uý.



“Sài Thiếu chủ.” Cuối cùng Tô Tinh Trúc cũng không nhịn được, đi lên vài bước gần với Sài Chiêu. “Ngài chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái nhất định là nhớ rõ ta là ai.”



Sài Chiêu hơi nâng tầm mắt, lắc đầu nói: “Nhìn có vẻ như đã gặp qua rồi nhưng thực sự không nhớ rõ huynh là ai.”



Tô Tinh Trúc giật mạnh búi tóc trên đầu, mái tóc đen bóng như thác chảy xuống, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng như cánh hoa đào dưới nắng. “Sài Thiếu chủ, như thế này huynh cũng không nhận ra ta là ai sao?”



Không đợi phu quân mở miệng, Nhạc Hoành trừng lớn mắt ngạc nhiên nói: “Cô… Cô là nữ nhi sao?”