Săn Tim Nàng

Chương 32 : Đêm nồng nhiệt

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Đi lang thang được mấy bước, Nhạc Hoành tụa như đoán được nơi Sài Chiêu đi, túm chặt áo khoác lông cừu hướng về phía biệt uyển của Vân Tu đi tới.



“Cái gì!?” Vân Tu lớn giọng hét: “Thiếu chủ... và thiếu phu nhân... còn chưa, còn chưa… thành chuyện?”



“Ngươi lớn giọng chút nữa, tốt nhất là làm cho tất cả người trong vương phủ đều nghe thấy hết đi.” Sài Chiêu tay gẩy hoả lò, lạnh lùng liếc Vân Tu.



Vân Tu bịt miệng lại, ngồi xổm xuống. “Đã là vợ chồng bái đường rồi, thiếu phu nhân còn chờ gì chứ? Thiếu chủ làm sao chưa đủ tâm ý chứ, ta đây cũng cảm thấy uỷ khuất thay cho ngài…”



“Chung quy lại A Hoành vẫn còn cảm thấy có chút xa lạ với ta.” Sài Chiêu chà tay. “Ngày còn dài, nàng nhất định sẽ nhận thấy mặt tốt của ta. Ta thật sự không thấy uỷ khuất gì, chỉ sợ thiệt thòi cho ngươi, chiếm chỗ của ngươi, còn phải giúp ta gạt người khác…”



“Ý thiếu chủ là gì chứ?” Vân Tu phất tay áo. “Vân Tu có thể uống rượu nói chuyện cùng thiếu chủ thâu đêm là chuyện tốt mong không được ý chứ.”



Vân Tu nâng bầu rượu, rót đầy chén cho y. Sài Chiêu khẽ lắc lắc chén rượu trong suốt, từ từ ngửa đầu lên uống cạn sạch, thoáng nhìn tuyết bay ngoài trời, nhịn không được đứng lên đi đến bên của sổ, đẩy một cánh ra nhìn ra ngoài.



Trong viện, một bóng người chậm chạp đi tới càng lúc càng gần, dưới đêm đen đầy tuyết khuôn mặt xinh đẹp của nàng nổi bật lên, ánh mắt Sài Chiêu có chút lay động nhìn kỹ người đi tới… “A Hoành?”



Vân Tu còn chưa kịp ngẩng đầu, Sài Chiêu đã đẩy cửa bước nhanh đi ra ngoài.



“A Hoành.”



Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu thực sự ở trong này, cũng khẽ thở phào một hơi. Sài Chiêu đỡ bờ vai của nàng, đau lòng nói: “Tuyết dày như vậy, nàng không ở trong phòng đợi, chạy đến đây là gì chứ?”



Nhạc Hoành muốn nói lại thôi, nhưng nhịn không được mở miệng nói: “Chàng không về phòng ngủ lại trốn ở đây làm gì hả?”



Sài Chiêu chậm rãi thu tay lại, nhìn bông tuyết từ từ phủ kín mặt đất nói: “Như ta đã nói với nàng đó, trốn ở đây là vì muốn tốt. Đợi mấy ngày nữa… ta sẽ quay trở về ngủ…”



Thấy Sài Chiêu tránh né mình, hốc mắt Nhạc Hoành bắt đầu có chút mơ hồ, cũng không biết là nước tuyết tan ra hay là nước mắt, im lặng một lát, hít hít mũi nói, “Quên đi, chàng muốn ở đâu thì ở.”



Sài Chiêu nâng mắt nhìn thấy Nhạc Hoành bước chân không vững, đang muốn mở miệng nói gì đó đã nghe thấy Vân Tu trong phòng hô lớn: “Thiếu chủ, ta đóng cửa đi nghỉ đây, thật sự là mệt quá rồi.”
Nhạc Hoành biết sẽ đau, nhưng không nghĩ là đau đến vậy, cơ thể mình tựa như bị xé thành hai nửa, cong người lên gắt gao quấn chặt lấy Sài Chiêu, đôi mắt lấp lánh nước mắt.



Sài Chiêu cũng đau lòng thê tử, nhưng y biết hôn nay cho dù có chuyện gì đi nữa cũng phải tiếp tục, nghĩ vậy lại tiếp tục đi vào, Nhạc Hoành run rẩy không ngừng rên đau, đã đau đến mức không thể kêu thành tiếng nữa.



Thấy trán Nhạc Hoành ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt đau đớn, Sài Chiêu cắn chặt răng, nghĩ thầm, đau lâu dài không bằng đau một lúc rồi xong, y mạnh mẽ ngang ngược đi vào.



“A Hoành còn nhớ đêm chúng ta ở trong sơn cốc không?” Sài Chiêu ngừng lại nói.



Nhạc Hoành đã đau đến mặt đỏ ửng, khó than ra tiếng nói: “Đêm hôm đó, sao ta có thể quên được chứ?”



“Không phải nàng vẫn hỏi ta sao…” Cổ họng Sài Chiêu lại khô khốc. “Tóm lại ta thấy gì chứ?”



“Này…” Nhạc Hoành nhất thời quên đi đau đớn. “Rốt cuộc chàng cũng muốn nói cho ta biết sao?”



“Vậy ta sẽ nói cho nàng biết.” Sài Chiêu nhân cơ hội Nhạc Hoành lơi lỏng, mạnh mẽ chiếm đóng hoàn toàn, cuối cùng cũng có được hoàn toàn cô gái vốn dĩ lên thuộc về y từ lâu. “Ta sẽ nói cho nàng biết.”



Ngoài tiếng rên rỉ của Nhạc Hoành, Sài Chiêu cũng ngâm lên một tiếng, thân thể hai người đều ướt đẫm mồ hôi, trong chăn đêm ấm áp nhất thời tràn ngập hơi thở ngọt ngào.



Nhạc Hoành cắn chặt bờ vai Sài Chiêu, từng viên nước mắt như chân trâu tuôn trào, Sài Chiêu vẫn còn thở gấp nói: “A Hoành, được rồi, A Hoành…”



Nhạc Hoành thầm nghĩ muốn xin tha, nhưng ngạo khí trong lòng không chịu thua, cho dù đã đau đến mức khóc ra tiếng, nhưng nhất định không chịu mở miệng xin một câu.



Mồ hôi từ thái dương Sài Chiêu chảy xuống tý tách, dù vậy, động tác ra vào vẫn không có ý ngừng lại.



Cảm giác tê dại dần dần thay thế đau đớn, Nhạc Hoành mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt của mình, không khỏ ngậm chặt môi không cho bản thân ngâm ra tiếng. Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”



Nhạc Hoành quật cường quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu lại yêu thương xoay mặt nàng lại: “Hứa với ta một câu.”