Săn Tim Nàng

Chương 37 : Ký ức nhạt phai

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Sài gia không có nhà tại Huy Thành, nhưng lại khéo léo từ chối lời mời lưu lại trong cung, Tô Thụy Thuyên bước vội mấy bước tới bên Sài Dật, trên mặt đều là ý cười nói: “Không biết Sài vương gia và Sài tướng quân mấy hôm nay định lưu lại chỗ nào?”



“Dịch quán của kinh thành giúp chúng ta sắp xếp thỏa đáng, những ngày này chúng ta sẽ ở lại dịch quán.” Sài Chiêu trả lời.



“Dịch quán?” Tô Thụy Thuyên lắc đầu. “Nơi đó quá sơ sài rồi, nếu Vương gia không chê phủ thái úy của lão phu, có thể dời bước đến tệ xá không? Phủ thái úy tuy không bằng phủ vương gia ở Vân Đô, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với dịch quán kia. Vương gia vất vả nhiều ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải.”



Sài Chiêu chau nhẹ mày, nhìn sang bộ dạng mệt mỏi khó cầm cự được của Sài Dật, bỗng không nói nên lời.



Sài Dật nghĩ ngợi chốc lát, chắp tay nói: “Thịnh tình của Tô thái úy khó lòng từ chối được, vậy thúc cháu ta chỉ đành làm phiền quý phủ rồi.”



Mặt Tô Thụy Thuyên lộ vẻ vui mừng: “Nào dám nhận, Sài vương gia và Sài tướng quân chịu quá bộ đến tệ xá là vinh hạnh của lão phu đây!”



“Bổn vương cũng có vài chuyện cần bàn bạc với Thái úy.” Sài Dật mặt không đổi sắc, ung dung nói. “Lần đó ở Vân Đô vẫn chưa nói thỏa chí.”



Nhạc Hoành dỏng tai lắng nghe, quay đầu nhìn một cái, gương mặt phảng phất chút không vui. Vân Tu nhìn ra được tâm sự của nàng, đến gần bên thấp giọng nói: “Nữ nhi của lão ta nếu dám lại gần quyến rũ thiếu chủ nửa bước, ta thay cô một tay hất bay cô ả!”



Nhạc Hoành giận dữ trừng mắt với hắn: “Ai cần ngươi lắm chuyện như thế!”



……….



Trong ngự hoa viên.



Nam Cung Thần lắc lắc chuông ngọc trong tay, Nam Cung Yến sắc mặt nhợt nhạt, cứng ngắc ngồi ngây ngốc một bên, sau cùng nhịn không nổi bước tới kéo đệ đệ của mình, giật lấy cái chuông ngọc trong tay nó, vô cùng phẫn hận ném xuống sàn, chuông ngọc lưu ly vang lên một tiếng rồi vỡ toang.



Nam Cung Thần sững sờ ngồi đó, oa một tiếng khóc rống lên.



“Trưởng công chúa hà tất phải làm thế, người xem, dọa đến Hoàng thượng rồi!” Tô Tinh Trúc dịu dàng bước tới, dùng ống tay áo nhẹ lau đi gương mặt đầy nước mắt của Nam Cung Thần. “Hoàng thượng đừng khóc, lần sau lại bảo Nam Triều cống sang một vài cái nữa là được.”




Nhạc Hoành liếc mắt liền nhìn thấy Ân Sùng Húc đứng ngay cổng chính, ngạc nhiên kêu lên: “Đại ca! Thật đúng là đại ca đến rồi!”



“A Hoành!” Ân Sùng Húc bước dài nhanh chóng đi tới, đôi mắt sâu hiện lên sự vui mừng.



Ân Sùng Húc nắm chặt bả vai của Nhạc Hoành, ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới, nguôi ngoai nói: “A Hoành xem ra béo lên một chút rồi, như thế này lại tốt, như thế này mới là tốt!”



Nhạc Hoành xoa mặt nói: “Còn có kiểu khen người khác như vậy hả? Đại ca là đang cười muội đó.”



Nhìn thấy chỉ có mỗi Ân Sùng Húc, Nhạc Hoành nhìn nhìn phía trong viện, nhác thấy bóng người ngồi phía trong, thấp giọng nói: “Nhị ca, huynh cũng đến rồi?”



“Ừ.” Ân Sùng Húc quay đầu nhìn nhìn, “Không cần để ý đến nó, Sài thiếu chủ cùng muội đến đây?”



Nhạc Hoành gật đầu nói: “Muội nôn nóng hơn chút, chàng tới liền thôi à!”



Thấy Sài Chiêu vẫn chưa tới, Ân Sùng Húc ngập ngừng đôi chút rồi nói: “Sài thiếu chủ, đối với muội ra sao?”



Nhạc Hoành đỏ mặt, đôi mắt lộ ra tia sáng hạnh phúc ngại ngùng. “Chàng đối với muội rất tốt, đại ca yên tâm.”



Ân Sùng Húc vỗ vỗ vai nàng, cơ hồ có ngàn vạn lời muốn nói lại chẳng thể nào nói ra được.



“Ân đại thiếu gia đích thân đến Huy thành, Sài Chiêu tiếp đón chậm trễ.” Sài Chiêu ung dung tiến vào dịch quán, đôi mắt xám sâu xa quét qua gương mặt đầy nét ôn nhu của Ân Sùng Húc. “Hy vọng huynh đừng chê trách!”



Ân Sùng Quyết ở bên trong chợt đứng dậy, rảo bước ra ngoài vui mừng nói: “Sài thiếu chủ, đã lâu không gặp!”



Nghe được thanh âm nhiệt tình vô cùng quen thuộc này, trong nhất thời ý cười cứng đờ trên khóe môi Nhạc Hành, ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn quen thuộc nhiều năm lại có cảm giác như xa lạ chẳng hề quen biết.