Săn Tim Nàng

Chương 46 :

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành vội vã kéo chiếc chăn dưới người khẽ gọi: “Sài Chiêu!”



“Ta ở đây, ở đây...” Sài Chiêu vội vàng ép chặt lấy thân thể mềm mại nhễ nhại mồ hôi của nàng, cố định thật chặt lấy cơ thể.



“Cho ta, cho ta.” Trên khuôn mặt Nhạc Hoành từng cơn triều nhiệt ửng hồng, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại mất tự chủ mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng mỗi câu mỗi chữ vẫn từ trong lòng tuôn ra, chỉ muốn lời nói và thân thể này nhanh chóng cùng người đàn ông đang lắng nghe hòa làm một.



Sài Chiêu cũng không có chừng mực, dán sát vào bên cổ nàng và âu yếm, quấn quít lấy nhau, giống như nước và cỏ quấn quanh vĩnh viễn khó mà phân ly.



Nhạc Hoành chen tiếng nói: “Chàng lại còn dùng sức như vậy, mành cũng không chịu buông xuống...”



Sài Chiêu ngừng động tác, chống nửa thân thể nói: “Nếu nàng sợ, vậy không làm nữa.”



Nhạc Hoành đẩy cơ thể đầy mồ hôi của y ra. “Chàng tránh ra, ta cũng đang buồn ngủ.”



Sài chiêu đâu chịu để nàng đẩy ra, hung hăng cúi người lại đẩy thật mạnh, Nhạc Hoành chịu hết nổi cắn mạnh vào vai y mới không hét lên tiếng.



Cảm giác vui sướng đè nén này khiến hai người đang ôm chặt không kìm được thấp tiếng thở, nhưng cũng có cảm giác kì diệu chưa từng có. Sài Chiêu đè lên mái tóc đen bị bung ra của Nhạc Hoành, hít sâu hương thơm của từng sợi tóc mà không muốn hoạt động cơ thể.



Nhạc Hoành xoa vết cắn sâu trên vai y, cau mày hỏi: Cắn mạnh như vậy, sao chàng cũng không kêu lấy nửa câu, người Sài thiếu chủ thực sự là sắt hay sao?”



Sài chiêu cười nói: “Cuộc đời ta chỉ đau qua một lần.”



“Ồ?” Nhạc Hoành nổi lên hứng thú. “Nói cho ta nghe xem, một lần nào?”



“Ngoài thành Thương Châu.” Sài Chiêu ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Nhạc Hoành. “Ta nhìn thấy mộ của Nhạc gia, bọn họ người nào cũng đều nói nàng đã chết, sau lần đó, ta nghĩ sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. A Hoành rời bỏ đi chính là nỗi đau khắc sâu trong lòng ta, sau này dù có mang đầy vết thương, với ta mà nói cũng không tính là cái gì cả.”


“Mục Dung!” Ấn Sùng Húc cao giọng quát nàng: “Có nhiều khách quý ở đây như vậy… còn không mau vào nhà đã!”



Mục Dung chợt cảm thấy có chút ủy khuất, bước chân đứng lại không biết nên tiến lui thế nào. Nhạc Hoành đi tới mấy bước vội kéo cánh tay của nàng. “Đại tẩu, gió nổi lên rồi, chúng ta về phòng uống chén trà nóng trước đã.”



Mục Dung để mặc cho Nhạc Hoành kéo vào trong phòng. Thấy Ân Sùng Quyết tràn đầy vẻ lúng túng, Sài Chiêu chậm rãi đến gần hắn, nhìn một lượt rồi nói: “Đại Trượng phu sao phải bận lòng chuyện không gia thất, Sùng Quyết anh dũng uy phong, khí khái hào kiệt, nhất định sẽ chọn được một người vợ tốt nhất thế gian.”



“Thiếu chủ… Ngài quá lời rồi.” Ân Sùng Quyết cười trừ: “Sùng Quyết một lòng đi theo thiếu chủ góp sức lập nghiệp, chuyện lấy vợ, tùy duyên thôi…”



Thấy xung quanh vắng người, Mục Dung ngăn cánh tay đang lôi kéo của Nhạc Hoành, lại bộc lộ dáng vẻ ương ngạnh khi xưa, tinh quái nhìn Nhạc Hoành nói: “Mấy tháng không gặp, mà sao cô vẫn giữ cái dáng vẻ ấy?”



Nhạc Hoành cúi đầu nhìn lại mình “Vẫn cái bộ dạng ấy? Đại tẩu cảm thấy ta nên là bộ dạng gì?”



Mục Dung xoay người nói: “Cô gả cho Sài thiếu chủ… Tôi ở Tuy thành cũng nghe nói Sài gia rải mười dặm trang sức đỏ nghênh đón cô vào, hôn lễ long trọng của cô và Sài thiếu chủ khiến cho kinh sư Đại Chu cũng vì thế mà than lên kinh sợ. Đều đã làm phu nhân tướng quân rồi, nhìn cô lúc rời khỏi Tuy Thành, cũng không khác là mấy.” Mục Dung nhìn khắp người Nhạc Hoành một lượt: “Thiếu chủ nhà cô, ngay cả một cây trâm cũng tiếc không tặng cho cô sao? Không đúng… Thiếu chút nữa thì quên mất, Nhạc Hoành, Nhạc tiểu thư đã mất đi cha mẹ, thiếu vài món đồ cưới, bộ dạng ăn mặc không ra gì là phải…”



Nhạc Hoành cười nhạt một cái nói: “Đại tẩu thật biết nói đùa, Nhạc Hoành ta gả cho ai, ta vẫn đều là Nhạc Hoành đó.”



“Ân Sùng Quyết thì sao?” Mục Dung sẵng giọng nói: “Nhìn bộ dạng hắn cúi đầu nghe lệnh Sài thiếu chủ nhà cô…” Mục Dung nghếch đầu lên: “Tôi không thích nhất cũng chính là bộ dạng đó của hắn… Đối với cha như vậy, đối với Sài thiếu chủ cũng như vậy”



Nhạc Hoành biết Mục Dung đang có thai, không muốn chọc giận cô ta, mềm giọng nói: “Đại ca cũng vừa mới nói, để tẩu giữ gìn sức khỏe, không cần nghĩ nhiều đến chuyện của bản thân, như vậy đối với đại tẩu, đối với hài nhi trong bụng mới tốt.”



“Nhạc Hoành cô!” Mục Dung tức giận nói: “Vận khí tốt thì cô không nhận lấy, lại quay về đây làm cái gì?”



“Đại tẩu.” Nhạc hoành cũng không tỏ ra yếu kém nhìn nàng: “Ta cùng lắm chỉ cùng phu quân mình đến Tuy Thành, nếu có chỗ nào quấy rầy, mong đại tẩu đừng để ý.”



Mục Dung còn muốn xông tới xả thêm vài câu cho bớt giận, thấy Ân Khôn dẫn theo đám đông người Sài chiêu tới phòng khách, thở phào một hơi đè lấy cánh tay của Nhạc Hoành, thân thiết nói: “Nghe nói mấy ngày trước bọn muội lên đường gặp phải mưa to gió lớn, cuối cùng tất cả vẫn mạnh khỏe.”