Săn Tim Nàng

Chương 48 :

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


“Thẩm Khấp Nguyệt?” Lý Trọng Nguyên lẩm nhẩm. “Một cô gái yếu đuối như cô, đâu đi xa được như vậy, chiến sự càng ngày càng nguy hiểm, nhanh quay lại đi.”



Thẩm Khấp Nguyệt quỳ xuống nói: “Tướng quân mang tôi đi theo đi, tôi chỉ đi theo từ xa, chắc chắn sẽ không quấy rầy đại sự của các vị.”



Trong lòng Ngô Hữu nổi lên chút thương hại, lấy hết dũng khí nói: “Trọng Nguyên đại ca, nhìn bộ dạng cô ấy cũng thật đáng thương, nơi này cách Tuy Thành đã rất xa, cô ta một thân nữ tử quay trở lại, chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm… Đợi chúng ta nắm được Thương Châu, cô ấy cũng có thể quay trở lại quê hương, chúng ta chẳng phải cũng làm được chuyện tốt hay sao? Hơn nữa…” Ngô Hữu thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân của chúng ta, cũng là người Thương Châu.”



Lý Trọng Nguyên trầm tư một lát rồi lại nhìn vẻ mặt mong đợi của Thẩm Khấp Nguyệt, xoay ngựa nói: “Nếu cô muốn đi cùng thì cứ đi, Ngô Hữu, chúng ta đi thôi.”



“Đa tạ tướng quân!” Thẩm Khấp Nguyệt lau khóe mắt đứng lên. “Đa tạ tướng quân!”



“Việc này đừng nhắc tới với thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên căn dặn Ngô Hữu. “Ngay cả đại ca của ngươi cũng không cần nói.”



“Ngô Hữu hiểu.” Ngô Hữu vỗ ngực nói: “Chỉ là đệ không rõ, đây cũng không phải là chuyện xấu… vì sao...”



“Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” Lý Trọng Nguyên thần sắc nghiêm nghị nói: “Bên cạnh thiếu chủ hiện tại còn có huynh đệ nhà họ Ân, hai người bọn họ đang đắcyý, ta và ngươi phải vực dậy tinh thần mới được.”



Ngô Hữu không ngừng gật đầu.



Mặt trời chói lóa nhô lên cao, thấy trán Sài Chiêu ra nhiều mồ hôi, Vân Tu mang lên một túi nước đưa cho y. Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành trên đường không nói mấy, cầm túi nước trong tay ném về phía nàng, Nhạc Hoành giật mình một cái rồi tiếp nhận, tức giận nói: “Chàng làm ta giật mình.”



Sài Chiêu nhìn chăm chú về phía trước nói: “Nàng đang trách ta?”



Nhạc Hoành mở nút tu ực mấy hơi, lau lau khóe miệng nói: “Trách chàng cái gì?”



“Chuyện của Thôi Thúc.” Giọng của Sài Chiêu khàn khàn. “Trách ta không nói giúp nàng lấy một câu, đúng chứ?”



Nhạc Hoành ném lại túi nước cho Vân Tu: “Vân Tu, ngươi uống đi. Chuyện người bên cạnh ngươi không cần quản làm chi.”



“Chuyện này…” Mặt Vân Tu lộ vẻ khó xử: “Thiếu Phu nhân.”



“Không phải ngươi giữ cung tên thay ta hay sao?” Nhạc Hoành cố ý cao giọng nói: “Mới có mấy ngày, liền ruồng bỏ chủ của mình rồi.”



Vân Tu choáng váng một lúc, nuốt nhanh mấy ngụm nước xuống họng, cúi người không dám nhìn Sài Chiêu.



Khóe miệng Sài Chiêu hơi hé lên, phất nhẹ tay phải, cận vệ ở phía sau nhanh chóng cung kính mang lên một túi nước da thêu hoa văn màu đen, Sài Chiêu chậm rãi uống xong, cận vệ rội vàng nhận lại.
Nhạc Hoành đưa mắt tìm cái cô Thẩm Khấp Nguyệt kia, Vân Tu đốt lửa nói: “Thiếu phu nhân cũng thực là nhiệt tình, người trên đường không rõ lai lịch cũng nguyện ý chiếu cố như vậy.”



“A Hoành luôn luôn là như vậy.” Ân Sùng Quyết cố ý nói. “Hơn nữa, cùng là phụ nữ, cô ấy đi tới đó so với quận mã gia và Ngô tướng quân cũng thuận tiện hơn.”



Ngô Hữu muốn xông tới nói vài câu, Ngô Tá lại giữ chặt đệ đệ không cho hắn lên tiếng, Ngô Hữu tức giật quay mặt đi, hừ một tiếng.



“Thẩm cô nương ăn chậm một chút.” Nhạc Hoành nhìn nàng nói. “Nghe nói cô cũng đã đi theo mấy ngày rồi, màn trời chiếu đất quả thực không dễ dàng, cảm giác nhớ nhà, khiến người ta động lòng.”



Thẩm Khấp Nguyên nghẹn ngào nói: “Cha mẹ và đại ca tôi đều chết ở Thương Châu, tôi tham sống sợ chết một thời gian, làm sao có thể không quay lại cúng tế! Thiếu phu nhân, phần tâm tình này, người nhất định là hiểu cho Khấp Nguyệt.”



Nhạc Hoành thu đầu gối ngồi xuống bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời cao vời vợi. “Ta không có ngày nào là không muốn quay về Thương Châu, ta so với cô còn đáng thương hơn nhiều, ngay cả việc nhìn người nhà mình lần cuối ta cũng không có cơ hội được nhìn.”



Thẩm Khấp Nguyệt nghiêng đầu cẩn thận quan sát cái người tên Nhạc Hoành ở Thương Châu đã được nghe qua vô số lần. Nàng có một đôi mắt cứng cỏi kiêu ngạo, vừa giống như bao hàm cả thù hận, lại không giống dáng vẻ của một người mưu mô toan tính.



Một nữ nhân trong sáng như vậy, cũng sẽ khiến vương gia trằn trọc, thức trắng cả đêm khó yên.



“Khấp Nguyệt.” Kỷ Minh cưng chìu nâng cằm nàng lên nhìn thật kỹ. “Nàng có nguyện cùng ca ca của mình tương trợ cho bổn vương.”



“Ca ca.” Khấp Nguyệt lo lắng nhìn về phía Vô Sương. “Khấp Nguyệt phải làm thế nào để giúp vương gia.”



Vô Sương nhẹ nhàng đặt khay trà xuống. “Chỉ cần tạm thời rời khỏi vương gia, đi về phía Tuy Thành, chờ đại quân của Sài gia.”



Khấp Nguyệt hé đôi môi anh đào, kinh ngạc nói: “Ý của ca ca, là để ta lẻn vào bên cạnh Sài thiếu chủ.”



Không đợi Vô Sương mở miệng, Kỷ Minh đặt cung vàng xuống nói: “Sài Chiêu nặng tình, thế gian hiếm thấy. Lúc Nhạc Hoành không ở bên cạnh, Tô Tinh Trúc và Nam Cung Yến cũng chưa từng được hắn coi trọng, huống hồ bây giờ bên cạnh hắn đã có Nhạc Hoành. Không phải Khấp Nguyệt không đủ hấp dẫn, chỉ tại Sài Chiêu tâm như bàn thạch khó lòng lay động.”



“Đó là… người nào?”



“Người đó…” Ánh mắt Vô Sướng không một chút gợn sóng, sâu như không thấy đáy. “Hắn có một người hiền thê tình thâm ý nặng, nhưng những thứ hắn mong muốn, thê tử của hắn lại không cho được.”



Kỷ Minh nâng chén rượu ngon trong tay uống một hơi cạn sạch. “Vô Sương, ngươi hãy chỉ bảo Khấp Nguyệt nên làm như thế nào. Lòng người tan vỡ, vạn sự tất bại.”



“Là hắn…” Khấp Nguyệt tỉnh ngộ nói: “Lý quận mã, Lý Trọng Nguyên.”