Săn Tim Nàng

Chương 50 :

Ngày đăng: 01:13 20/04/20


Trong lòng bàn tay Sài Tịnh túa mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Thiếu đế chết yểu, không có con nối dõi vương vị, mười một vị Nam Cung vương gia không phục tự nhiên sẽ có một trận tranh đấu… Trong tay đại ca cầm trọng binh công Lương, chiến bại có binh quyền, thắng lợi có chiến công, chỉ cần trong triều có người uy hiếp, tướng lĩnh trong quân bảo hộ, đại ca sẽ được khoác áo hoàng bào. Ngai vàng giữa đại điện kia, cũng chỉ nằm trong gang tấc.”



“Há chỉ là gang tấc, phải là dễ như trở bàn tay mới đúng.” Sài Dật ho han kịch liệt mấy tiếng.



“Nhưng bệnh đậu mùa cũng không phải không thể trị.” Sài Tịnh cẩn trọng suy xét. “Trưởng công chúa chắc chắn sẽ không để đệ đệ của mình xảy ra chuyện, tất cả chỉ là do cha con ta tự nghĩ ra mà thôi.”



“Mọi chuyện ai biết trước được.” Đôi mắt u ám của Sài Dật ánh lên tia sáng. “Đây cũng là lý do vì sao lần này phụ vương muốn giữ con ở bên cạnh. Có những chuyện vẫn nên trù tính trước.”



“Tịnh Nhi hiểu.” Ánh mắt quả quyết của Sài Tịnh nhìn thẳng vào người cha già yếu. “Bên Huy Thành… Con sẽ có tính toán.”



Hoàng cung, Huy Thành, kinh đô Đại Chu



Nam Cung Yến vô lực ngồi bệt trên chiếc ghế lim dát vàng, hai mắt vô thần nhìn chiếc giường đúc vàng rồng được che bằng tấm mành trướng kéo căng.



“Trưởng công chúa.” Cung nhân thận trọng trấn an: “Bệnh đậu mùa không phải không thể chữa trị, khi còn bé trưởng công chúa cũng từng bị bệnh đậu mùa, không phải cũng đang rất khỏe mạnh hay sao? Hoàng thượng có trời cao phù hộ, nhất định sẽ bình yên vô sự.”



Nam Cung Yến buồn bã nói: “Lúc bổn cung bị bệnh đậu mùa thì chưa quá ba, bốn tuổi, gắng gượng gần mười ngày mới có tia hy vọng sống sót. Hoàng thượng đã mười tuổi, thái y cũng nói lớn như vậy mới mắc bệnh đậu mùa, so với lúc bé còn gian nan hơn nhiều… Ngươi nói, thái ý nói như vậy là có ý gì, có phải bệnh này của hoàng thượng là bệnh dữ! Có phải không?”



“Trưởng công chúa đừng nghĩ như vậy.” Cung nhân quỳ xuống đất nói. “Thái Y vì trốn tránh trách nhiệm của mình, thường sẽ nói bệnh tình nghiêm trọng, cùng lắm là phải tốn chút thời gian mà thôi. Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì!”



“Không thể có chuyện, không thể có chuyện!” Nam Cung Yến thở mạnh. “Bổn cung chỉ có một đệ đệ này, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”



Nam Cung Thần nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trong lúc mơ hồ thỉnh thoảng còn lấy tay chạm vào những nốt đậu mùa trên người. Nhũ mẫu chăm sóc bên cạnh nhẹ nhàng đè lấy bàn tay bé nhỏ của hắn, lại vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn.



“Trưởng tỷ, trưởng tỷ…” Nam Cung Thần thều thào gọi.



Nam Cung Yến xoay người đi không dám nhìn, vừa khóc thút thít vừa chậm rãi khép hai mắt lại. “Đi truyền Tô Tinh Trúc yết kiến, bổn cung muốn gặp cô ta.”
Từ trong cửa thành một tiểu đội người ngựa tiến ra, ước chừng khoảng năm sáu người, cầm đầu là một vị tướng quân mặc giáp bạc, màn đêm đen thui cũng không nhìn rõ khuôn mặt, mấy người còn lại giống như quân sĩ cận vệ, mặc dù dắt binh khí, nhưng cũng không có mang sát khí lạnh thấu xương.



Vân Tu thoáng yên tâm, đang muốn mở miệng hỏi mấy câu, tướng quân mặc áo giáp bạc đã tranh lên tiếng trước: “Bổn tướng muốn gặp Nhạc tiểu thư!”



“Nhạc…” Trong lòng Vân Tu dâng lên nỗi kích động. “Nhạc tiểu thư trong miệng ngài, đã là Sài Thiếu phu nhân của bọn ta rồi!”



“Nhạc tiểu thư cũng được, Sài phu nhân cũng được, Nhạc Hoành chính là Nhạc Hoành, một thời gian dài không gặp, Phàn thúc thúc có khỏe không.” Nhạc Hoành chậm rãi cưỡi Bạch Long đi tới, giọng trong trẻo bình tĩnh, thần sắc kiên định tự nhiên.



Phàn Vinh nhìn thật kỹ, thấy người trước mắt quả thực là Nhạc Hoành, kinh ngạc xoay mình xuống ngựa, chắp tay cung kính nói: “…Chào Nhạc tiểu thư.”



Thân vệ phía sau đưa mũi tên vàng đó lên, Phàn Vinh cẩn trọng dâng cho Nhạc Hoành đang ngồi trên Bạch Long. “Nhạc tiểu thư, tên của người.”



Nhạc Hoành thong thả tiếp nhận, vuốt ve mũi tên, nói: “Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, Phàn thúc thúc vẫn còn nhớ rõ những thứ của Nhạc Hoành, thấy mũi tên vàng, liền biết ta ở ngoài thành chờ người.”



Phàn Vinh khẽ thở dài một tiếng: “Phàn mỗ vốn là bộ hạ của Tĩnh quốc công, lúc tiểu thư mới học bắn tên, Phàn mỗ cũng từng thay người giữ hộp tên, mũi tên vàng này, sao có thể quên được. Nghe thấy cả nhà người hy sinh vì nước, Phàn mỗ cũng chỉ biết nắm tay thở dài, chỉ hận…” Phàn Vinh có chút lúng túng, nhíu mày bất lực thở mạnh.



“Chỉ hận Vũ Đế ngu ngốc, hạ lệnh không được bất cứ kẻ nào đi ứng cứu Thương Châu, ngay cả Phàn thúc thúc có lòng muốn cứu viện cũng không kháng lại được ý chỉ của vua.” Nhạc Hoành bình tĩnh nói. “Thương Châu và Nhạc gia, cũng không trách ngài.”



“Tiểu thư…” Phàn Vinh quỳ một chân trên đất nói. “Mạt tướng có tội, lúc Sở Vương tiến binh dưới thành Kinh Châu đã hạ một mạch sáu châu, Kinh Châu chẳng qua có hơn ngàn binh mã, căn bản không thể chống lại, mạt tướng khổ tâm mấy ngày, không đành lòng nhìn thấy cảnh thành phá người vong… Lúc đó mới…”



“Thương Châu thất thủ, Tấn Quốc tất vong.” Nhạc Hoành xoay người xuống ngựa đỡ Phàn Vinh đứng dậy. “Phàn thúc thúc không nên tự trách, người vì bảo vệ tính mệnh bách tính Kinh Châu, nội tâm cũng bị giằng xé.”



Phàn Vinh vẫn còn có chút kính nể đối với đứa con gái của chủ cũ trước đây, ngập ngừng một chút vẫn không dám đứng lên. Vân Tu nuốt nước bọt ngây ngốc nhìn, càng thêm khâm phục Nhạc Hoành.



“Thiểu thư muốn gặp ta… Là vì…” Phàn Vinh cẩn trọng quan sát vẻ mặt không chút kinh động của Nhạc Hoành. “Quân Sài gia sắp công thành…”