Săn Tim Nàng

Chương 59 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Thấy Sài Dật còn muốn từ chối, mắt phượng của Nam Cung yến khẽ nhếch lên. “Sài vương gia, ở lại trong cung, bàn chuyện cũng tiện hơn nhiều. Vận mệnh của Đại Chu đang vào thời khắc then chốt, mong ngài đừng từ chối nữa. Tất cả phải lấy đại cục làm trọng!”



“Đa tạ ý tốt của trường công chúa.” Sài Dật quỳ một chân xuống, nói: “Vậy bản vương sẽ ở lại trong cung.”



Thấy cuối cùng Sài Dật cũng đồng ý, tảng đá trong lòng Tô Thụy Thuyên cũng rơi xuống, lão ta khẽ gật đầu với Nam Cung yến ở phía trên.



Ra khỏi điện Trạch Thiên, thủ lĩnh thân vệ đến sát bên Sài Dật, lo lắng nói: “Vương gia, bị vây trong cung cấm này... e là có nguy hiểm.”



Sài Dật không hề có chút hoảng loạn, nói: “Lúc rời khỏi vân Đô, bản vương đã đoán được trưởng công chúa sẽ có kế này. Ngay cả hoàng thượng cũng không được gặp, bản vương thật muốn biết suy nghĩ của vị trưởng công chúa này. Người của chúng ta ở kinh thành biết được tin chúng ta không thể ra cung, tức khắc sẽ truyền tin đến Vân Đô. Chỉ mong Tịnh Nhi có thể giữ vững Vân Đô, A Chiêu có thể nắm giữ binh quyền, làm chuyện mà nó muốn làm...”



Vân Đô của Chu Quốc



“Quận chúa!” Quản gia vội vội vàng vàng chạy đến với sắc mặt nghiêm trọng. “Mật hàm từ kinh thành.”



Sài Tịnh đứng bật dậy, rồi lại thấp thỏm vịn vào cạnh bàn, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt, không dám đưa tay ra nhận.



“Quận chúa...” Quản gia dè dặt gọi thêm một tiếng.



Sài Tịnh hít sâu một hơi, nhận lấy mật hàm rồi từ từ mở ra. Dù đã sớm dự liệu được từ trước nhưng nàng vẫn bất lực ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ lim, hai mắt thất thần, đôi tay run lẩy bẩy và buông thõng xuống.



“Quận chúa...” Quản gia thở dài, nói: “Vương gia... thật sự bị nhốt trong cũng sao?”



“Ừ.” Sài Tịnh khẽ trả lời. “Phụ vương tiến cung nhưng lại không trở ra, có lẽ... đã bị Nam Cung Yến giam lỏng.”



“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Quản gia nhìn ra bên ngoài, nói khẽ: “Vân Đô cũng không thiếu nhân mã, kinh thần cũng có người của chúng ta...”



“Trước khi đi phụ vương đã căn đi dặn lại.” Sài Tịnh lắc đầu nói: “Trước khi đại ca và Trọng Nguyên về, người của Sài vương phủ không được rời khỏi Vân Đô. Hoàng thương sinh tử chưa biết, phụ vương cũng muốn lấy tĩnh chế động.”



“Bên thiếu chủ...” Quản gia chần chừ nói: “E là cũng sẽ nhận được tin tức ngay thôi, chỉ lo lòng quân dao động, làm hỏng nghiệp lớn của thiếu chủ.”



“Lấy giấy bút lại đây.” Sài Tịnh quả quyết nói: “Chọn bốn thị vệ đắc lực nhất của Sài gia, lập tức qua đây.”



Sài Tịnh vung bút lên viết vội vài dòng thư, nhét vào trong phong thư rồi đóng ấn tín của Sài vương phủ lên, cẩn trọng đưa cho thị vệ cầm đầu. “Chuyện không thể chậm trễ, các người hãy mau mau xuất phát đến Thương Châu. Nhất định phải giao bức thư này tận tay thiếu chủ, không được xảy ra sai sót gì.”




“Ngô Hữu vẫn chưa tìm được đại phu sao?” Sài Chiêu nhíu mày nhìn Lý Trọng Nguyên. “Sắc mặt A Hoành kém như thế, đệ phái thêm vài người đi tìm đi!”



Lý Trọng Nguyên tỏ vẻ khó xử, nói: “Thiếu chủ, Thương Châu vừa trải qua huyết chiến, e là bách tính còn đang hoảng loạn, nhà nhà đều đóng cửa, nhất thời khó tìm được đại phu. Quân y thì cách thành khá xa, cho dù có chạy thật nhanh thì cũng không mau vậy được.”



Sài Chiêu xua tay ra hiệu bảo lý trọng nguyên không cần nói nữa. Thấy Nhạc Hoành đã tỉnh thì đi nhanh đến bên cạnh, nắm chặt tay nàng, cẩn thận nói: “Nói cho ta biết nàng thấy chỗ nào không khỏe?”



“Thiếu phu nhân chắc là đau lòng quá độ, sẽ không sao đâu!” Vân Tu khẳng định.



Thẩm Khấp Nguyệt chen qua huynh đệ họ Ân, nhìn Nhạc Hoành từ trên xuống dưới, khẽ cắn môi rồi đi đến gần hơn, lấy can đảm nói: “Thiếu chủ, Khấp Nguyệt có vài câu muốn hỏi thiếu phu nhân...”



Sài Chiêu nhíu mày nói: “Có chuyện gì cô cứ nói, ấp a ấp úng làm gì chứ?”



Thẩm Khấp Nguyệt đỏ mặt, mắt nhìn Nhạc Hoành, muốn nói lại thôi.



Nhạc Hoành như phát hiện ra điều gì, đẩy Sài Chiêu một cái, nói: “Chàng tránh ra đi, chuyện đàn bà con gái, chàng cũng muốn nghe lén sao?”



Sài Chiêu như hiểu ra, nhưng lại vẫn không hiểu, đành phải miễn cưỡng đứng lên, tránh sang một bên.



Thẩm Khấp Nguyệt ghé vào tai Nhạc Hoành hỏi vài câu. Nhạc Hoành chớp mắt nghĩ ngợi. “Nghe cô hỏi thế, hình như đúng là vậy. Lẽ nào thật là...”



“Thiếu phu nhân thật là bất cẩn...” Thẩm Khấp Nguyệt vân vê vạt áo, thẹn thùng nói: “Chuyện như thế sao lại không để ý chứ?”



Nhạc Hoành xấu hổ trả lời: “Trên đường xảy ra nhiều việc như vậy, ta cũng không để tâm lắm. hay là... đợi đại phu đến rồi nói...”



Vân Tu thấy hai cô gái nói qua nói lại như vậy, hắn sốt ruột hỏi: “Thẩm cô nương, cô hỏi thiếu phu nhân chuyện gì? Nói ra cho bọn ta nghe với, thật là sốt ruột chết được!”



Thẩm Khấp Nguyệt khẽ liếc nhìn Lý Trọng Nguyên, từ từ đứng dậy hành lễ với Sài Chiêu rồi nhìn Nhạc Hoành đang đỏ bừng mặt, mỉm cười nói: “Khấp Nguyệt cũng không dám khẳng định. có điều chắc cũng đúng tám chín phần.”



“Nói mau đi!” Vân Tu hết kiên nhẫn.



“Thiếu phu nhân...” Thẩm Khấp Nguyệt cười một tiếng. “Chắc là... có tin vui.”