Săn Tim Nàng

Chương 68 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Cho dù đã sớm đoán ra, nhưng nghe được lời xác thực từ miệng Tô Tinh Trúc, Sài Tịnh vẫn là kinh ngạc há hốc miệng. “Đại ca... Quả thực như vậy sao?”



“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Sài Chiêu vung tay ra hiệu cho đám ám vệ bên ngoài tản đi, môi khẽ mấp máy hỏi.



Tô Tinh Trúc tự biết đã không còn khả năng xoay chuyển càn khôn, bi ai nói: “Ngay ngày Sài vương gia vào kinh... Bệnh của hoàng thượng bạo phát không thể cứu chữa…”



“Trừ cô và trưởng công chúa ra, còn có người nào biết chuyện hoàng thượng băng hà không?” Sài Chiêu trấn định hỏi tỉ mỉ.



Tô Tinh Trúc lắc lắc đầu nói: “Hoàng thượng đi vào lúc đêm khuya, thái y trực ban đã bị trưởng công chúa ban chết, những người còn lại, đều là kẻ hầu thân cận tỷ đệ bọn họ ngay từ nhỏ cho nên không ai dám tiết lộ nửa câu.”



“Còn có cha con cô nữa, đúng không?” Sài Chiêu mặt không biến sắc nói.



Tô Thụy Thuyên lại run rẩy, cuống quýt nói. “Lão phu, cũng là vừa mới mới biết được...”



Sài Tịnh đã sớm không rảnh đôi co với Tô Thuỵ Thuyên, vội vàng nói: “Phụ vương ta hiện giờ đang ở đâu, có khoẻ hay không?”



Tô Tinh Trúc trúc run giọng nói: “Sài Vương gia vẫn bình an, trừ việc không thể bước ra khỏi hoàng cung, những chuyện khác đều tốt, quận chúa yên tâm.”



Sài Tịnh thoáng thả lỏng, nhìn Sài Chiêu nói “Đại ca, Nam Cung Yến vẫn giữ bí mật chuyện Thánh Thượng băng hà, không phát tang... Chỉ cần việc này cũng đã khiến quan văn võ triều đình không ngừng lên án, cho dù là mười mấy thân vương của Nam Cung cũng không bảo vệ được một mình Nam Cung Yến.”



“Nam Cung Yến thân là nữ nhi mà muốn làm hoàng đế sao?” Sài Chiêu có chút đăm chiêu, nhìn Tô Tinh Trúc nói: “Trưởng công chúa giam lỏng thúc phụ ép ta lui binh... Cũng chẳng qua là vì khối hổ phù trong tay ta mà thôi. Hổ phù trong tay, nàng ta có thể uy hiếp toàn bộ hoàng thân quốc thích đề cử ra một vị vô năng lên làm hoàng đế bù nhìn, trưởng công chúa nàng ta lại có thể khống chế Đại Chu…”



Sài Tịnh tỏ vẻ khinh thường nói. “Qúa ngu ngốc, đầu óc ngu muội như thế mà muốn thống lĩnh Đại Chu? Tô tiểu thư đừng nói với ta rằng trong màn này cũng có tay cô can thiệp đó nha?”



“Tinh Trúc thấp cổ bé họng sao có thể nói gì chứ?” Tô Tinh Trúc sợ hãi cụp mắt. “Tất cả đều là suy nghĩ của trưởng công chúa, tuy Tinh Trúc thấy không ổn nhưng không thể khuyên bảo…”
Ngô Hữu thấy người đến là Ân Sùng Quyết, cười lạnh nói: “Quả là kẻ khó lường, Vân Tu mệt cho trước đây ngươi không ngừng chán ghét vị Ân nhị thiếu này, rắn chuột một ổ thật sự là đạo lý mãi mãi không thay đổi.”



Ân Sùng Quyết cao ngạo nhìn một lượt quân sĩ đang đứng khoanh tay nhìn, giật mạnh cương ngựa một cái, tất cả mọi người kinh sợ nhất thời không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm Ân Sùng Quyết trên lưng ngựa không biết hắn đang muốn làm gì.



“Ân Sùng Quyết ta mới vào Sài gia quân, biết tất cả các người đều không phục Ân gia ta.” Ân Sùng Quyết cao giọng nói: “Chém giết trên chiến trường không thể nhìn xuất thân, mà phải là gan dạ sáng suốt mới đáng nói. Trên đường đoạt thành ta và đại ca cầm binh chưa từng lui bước. Huyết chiến tại Ung Thành, không phải Ân Sùng Quyết và tướng sĩ Ân gia ta xông lên hàng đầu thì là ai, luận về người chết và bị thương không phải Ân gia ta bị tổn hại nhiều nhất trong Sài gia quân sao? Ngô Hữu, Ngô tướng quân ngươi nói xem những gì ta nói là thật hay giả?”



Nhất thời Ngô Hữu không thể phản bác lại, phẫn nộ đứng yên.



Ân Sùng Quyết thấy hắn không nói được lời nào, tiếp tục nói: “Đối đầu kẻ địch mạnh, Sài gia quân ta loạn trong giặc ngoài, các ngươi không nghĩ cách đoạt thành phân ưu cho Thương Châu, ngược lại ngồi đây mà sinh sự còn ra thể thống gì nữa? Ngô Hữu, ngươi thân là đại tướng bên cạnh thiếu chủ, không biết nặng nhẹ, sẽ chỉ làm thiếu chủ thất vọng.”



“Ngươi!” Ngô Hữu căm giận hét lên, quân sĩ xung quanh lại hai mặt nhìn nhau mà lần lượt thối lui, không dám tiếp tục cản đường của Vân Tu nữa.



Ân Sùng Quyết cười khẽ nói: “Mọi người tự nghĩ coi nên nghe ai, chịu lệnh ai, đừng có ngu ngốc như chủ thượng của mình mà huỷ đi tiền đồ của chính mình.”



“Ân Sùng Quyết.” Ngô Hữu không nhịn được nữa rút kém ra, chỉ thẳng vào Ân Sùng Quyết phẫn nộ quát.



“Rút kiếm?” Ân Sùng Quyết tặc lưỡi lắc đầu: “Người ta vẫn nói Vân Tu lỗ mãng dễ bị kích động, nhưng ta lại thấy Ngô Hữu ngươi mới là kẻ lỗ mãng đứng đầu.”



“Có bản lĩnh ngươi liền đấu với ta một trận đi.” Ngô Hữu khiêu khích nói: “Để xem kiếm trong tay ta thế nào rồi nói những lời kia vẫn chưa muộn.”



Ngô Hữu dám chắc rằng Ân Sùng Quyết không dám xuất binh khí, ai ngờ Ân Sùng Quyết lại nhảy xuống ngựa, nắm chắc bội kiếm trong tay hướng phía mình đi tới, khoé mơi vẫn mang ý cười khiến người khác rùng mình, Ngô Hữu nhịn không được lừi ra sau mấy bước.



“Diều tối kỵ trong quân là tư đấu.” Ân Sùng Quyết tới gần Ngô Hữu nói: “Với ngươi Ân Sùng Quyết ta vốn chẳng sợ gì, các ngươi vốn không coi ta là thành viên của Sài gia, cho dù phạm vào quân quy, cùng lắm là bị thiếu chủ đuổi ra khỏi Sài gia quân, cho dù ta lấy danh của Ân Gia Bảo cũng có thể uy chấn một phương. Ngô Hữu ngươi nghĩ cho kỹ đi, chắc rằng bản thân mình dám cược chứ?”