Săn Tim Nàng

Chương 72 : Ngai vàng của Sài gia

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Toàn bộ hoàng thân quốc thích Nam Cung gia nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, đại diện cho mấy người lớn tuổi hơn Nam Cung Quyết đi lên trước, Nam Cung Quyết dùng ống tay áo thêu kim tuyến lau lau cái trán sớm đã ướt đẫm mồ hôi, lắp bắp nói: “Sài thiếu chủ suy nghĩ chu đáo như vậy, bổn vương nào có dị nghị gì, không có, không có gì cả, cứ theo ý của Sài thiếu chủ đi…”



“Thiếu chủ sáng suốt!” Tô Thuỵ Thuyên ôm quyền cúi thấp đầu cao giọng nói: “Thiếu chủ sáng suốt.”



Tiếng hô đột ngột vang lên ở Trạch Thiên đại điện quanh quẩn không dứt, chúng thần nhìn ám vệ Sài gia vây kín bên ngoài đại điện, lại nhìn bộ dáng uất ức không dám phản kháng của người nhà Nam Cung, tất nhiên biết chuyện đã không thể trông mong vào hoàng tộc Nam Cung cứu vãn.



Sau một hồi ghé tai nói nhỏ, thái phó Lạc Tân tiến lên mấy bước quỳ xuống trước mặt Sài Dật đang ngồi ngay ngắn ôm quyền cung kính nói: “Hoàng cung đại biến, lão phu mắt mờ chân chậm, không biết trưởng công chúa làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Sài vương gia bị nhốt trong thâm cung nhiều ngày nhưng vẫn lòng son dạ sắt tựa như nhật nguyệt soi sáng, lão phu bội phục. Sài thiếu chủ ở biên quan bày mưu nghĩ kế, cũng là lo cho an nguy của triều đình xã tắc, vượt ngàn dặm quay về vạch trần âm mưu của trưởng công chúa, bảo hộ Đại Chu bình an vô sự. Ân đức này, lão phu cùng chúng thần trong đại điện đều khắc cốt, không bao giờ quên.”



Sài Dật khẽ ho một tiếng ôm quyền đáp lễ nói: “Lạc thái phó khách khí rồi, chẳng qua vừa vào Kinh đã nghe tin hoàng thượng băng hà, bổn vương cũng đau lòng thở dài. Hoàng thượng tuy là tuổi nhỏ, nhưng thiên tư thông minh hơn người, lại có hùng tâm tráng chí muốn tranh giành thiên hạ, nếu chờ đến khi trưởng thành, tất thành vị hoàng đế lưu danh thiên cổ. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, đúng là số phải chết trẻ... Thật sự rất đáng tiếc.”



“Thúc phụ đừng quá khổ sở, hãy để ý thân mình.” Sài Chiêu bình tĩnh nói.



Mặt Sài Dật lộ vẻ bi ai gật đầu, phất nhanh cổ tay áo chậm rãi đứng lên, nhìn một loạt mười một vị thân vương Nam Cung gia, giọng nói tuy khàn nhưng mạnh mẽ: “Có mặt cháu trai Sài Chiêu ở đây, bản vương cam đoan có thể giúp cho các vị thân vương vô ưu, giữ vững Đại Chu thiên thu muôn đời.”



Nam Cung Quyết quay đầu nhìn lại mấy người thân thích phía sau, vội không ngừng phụ họa nói: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!”



“Còn có một chuyện, không thể không bàn tới!” Tô Thuỵ Thuyên đứng phía sau mọi người vội nói.



“Chuyện gì?” Sài Dật vuốt chòm râu hoa sương đầy ý vị nhìn Tô Thuỵ Thuyên. “Còn có chuyện gì? Tô Thái úy đừng ngại cứ nói đi.”



Tô Thuỵ Thuyên liếc đám người đứng giữa đại điện, cao giọng nói: “Hoàng thượng băng hà, chưa có con nối dõi để lập làm thái tử, lại không có huynh đệ ruột để có thể kế vị… Nước không thể một ngày không vua, trước mắt lại là đại chiến giữa Lương Quốc và Đại Chu, nếu vì long ỷ trống rỗng mà dẫn tới vận mệnh đất nước rung chuyển, chỉ sợ Lương quốc dựa thời cơ mà tiến tới, Đại Chu ta sẽ nguy ngập sớm tối...”



“Nếu vậy…” Sài Dật vừa đáp lời vừa đăm chiêu nói: “Tô Thái úy nói rất đúng, nước không thể một ngày không vua…”



Sài Tịnh nghiêng đầu từ từ đến gần phía Sài Chiêu đang đứng bất động, khẽ nói: “Chiến sự báo nguy, nghe nói Ung Thành khó công, đã lâu vẫn chưa bị đánh hạ, xem ra là chờ đại ca của ta đi cứu nguy… Chậc, Sài gia sao lại dính phải những chuyện khó xử này chứ...”




Sài Chiêu dừng bước khẽ tung vạt áo nói: “Tô thái úy, Lạc thái phó, việc liên quan đến đế vị Đại Chu phải nhanh chóng đưa ra kết quả. Bên ngoài Ung thành Lương Quốc 10 vạn đại quân còn chờ ta sớm ngày trở về, ta chỉ sợ không thể chậm trễ hơn được nữa. Trận này không sớm kết thúc, thiên hạ còn trong cảnh gian nan, nhưng bất luận đế vị về tay ai, Sài Chiêu ta và thúc phụ đều sẽ vì đại Chu… Cúc cung tận tụy, không tiếc sinh mạng.”



Lời ít ý nhiều, lại khiến người ta hoảng hồn, đối mặt với con ngươi màu xám đều là ánh mắt bối rối lo lắng, chỉ sợ thái độ của mình đã bị Sài thiếu chủ âm thầm ghi nhớ.



“Cũng chỉ có sài Vương gia!” Lại có người nơm nớp lo sợ nói. “Đại Chu loạn trong giặc ngoài, cũng chỉ có Sài gia, nội có thể phụ quốc, ngoại có thể ngăn địch, lão phu cũng đề cử Sài vương gia.”



“Thần tán thành!”



“Thần tán thành!”







Nghe tiếng tán thành không ngừng bên tai, khuôn mặt nhịn cười của Sài Tịnh đã hơi đỏ lên, mắt hạnh nhìn Sài Chiêu, thấp giọng nói: “Đại ca... huynh xem...”



Sài Chiêu thản nhiên gật đầu với Sài Tịnh, Sài Tịnh khép lại cánh môi ngẩng đầu nhìn quần thần, vẻ mặt vô cùng cung kính.



“Chuyện này…” Sài Dật tỏ vẻ khó xử nói: “Cảm tạ chư vị đã tín nhiệm, bổn vương thấy mình không nhận nổi. Chuyện hộ quốc tất nhiên Sài gia không dám lơ là, cũng là chuyện nên làm của bậc làm thần. Nhưng chuyện đế vị… bổn vương dù sao cũng không đảm đương nổi. Tiên đế vốn có ơn tri ngộ với huynh trưởng vổn vương, chỉ cần nói đến ân tình này, con cháu Sài gia đời đời đều nguyện trung thành với Nam Cung gia, vĩnh viễn không dám ruồng bỏ.”



“Vương gia.” Tô Thuỵ Thuyên lắc đầu nói: “Tìm bậc minh quân, không nên coi trọng người ngồi trên long ỷ là ai, mà phải xem coi người đó có thể làm cho muôn dân trong thiên hạ được hưởng an vui, núi sông yên bình. Đại Chu nhiều lần khó khăn, đến thời điểm này đã không thể chịu nổi dù chỉ một ngọn sóng nhỏ. Sài Vương gia!” vừa nói Tô Thuỵ Thuyên kéo vạt áo quỳ xuống đất nói: “Lão phu, cầu vương gia đừng từ chối nữa.”



Lạc Tân vội vàng quỳ xuống theo, cúi đầu nói: “Lão phu cũng khẩn cầu Sài vương gia, nể mặt tiên đế, thương xót cho con dân Đại Chu mà không từ chối nữa.”



Mắt thấy người quỳ xuống càng lúc càng nhiều, chư vị vương gia Nam Cung cũng khó mà đứng đó, khẽ rụt chân không biết nên làm thế nào cho phải. Có người đẩy đẩy lưng Nam Cung Quyết, nói nhỏ: “Quyết vương thúc, bây giờ phải làm thế nào? Sao có thể để cho Sài Dật…”