Săn Tim Nàng

Chương 78 : Nhớ thương

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Trong phủ lớn Ung Thành.



“Thiếu chủ rời đi đã hơn 1 tháng rồi.” Vân Tu buồn bực đập đập cành cây rậm rạp trong sân. “Có phải Lý Trọng Nguyên định giam chúng ta ở đây không, bên ngoài nhiều người canh gác như vậy, đi ra ngoài nửa bước cũng có người đi theo… thật sự là khiến ta tức chết mà.”



“Không chừng bên trong Ung Thành còn có tàn quân ẩn núp, ở nơi phủ lớn tường ccao này lại là chuyện tốt ý chứ.” Nhạc Hoành chẳng hề để ý cười nói: “Ta lại cảm thấy rất tốt.”



“Cũng không biết thiếu chủ và mọi người thế nào rồi.” Vân Tu lại nhíu chặt mày nói: “Thiếu phu nhân cả ngày đều tỏ ra thoải mái, thật sự không lo lắng gì sao?”



“Lo lắng cũng hết một ngày, thoải mái cũng hết một ngày, Sài Chiêu và thúc phụ đều không phải kẻ lỗ mãng, chuyện họ làm… đều nắm chắc cả…” Nhạc Hoành nhìn tường phủ cao cao, khẽ nói: “Chính là đại sự đã thành, chuyện phải làm lại càng nhiều hơn.”



“Thiếu phu nhân.” Vân Tu chỉ vào đám hoa màu hồng màu đỏ trong hoa viên nói: “Đó là hoa gì, ta còn chưa gặp bao giờ.”



Nhạc Hoành nhìn theo, híp mắt suy nghĩ nói:: “Là hoa mạn đà, hoa nở rất đẹp, tựa như mây ngũ sắc. Hoa này ưa ấm áp, cho nên Chu Quốc không có, cho nên ngươi chưa nhìn thấy bao giờ cũng phải.”



Vân Tu đến gần đoá hoa mạn đà nở rộ, cẩn thận vuốt ve cánh hoa mềm mại, vẻ mặt cao ngạo lúc này lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.



“Một đại nam nhân như ngươi mà cũng thích hoa cỏ sao?” Nhạc Hoành ngừng cười nói.



Vân Tu bỗng tỉnh ra rút tay lại, lúng túng nói: “Ta làm sao mà lại thế chứ, quận chúa từng nói, Vân Đô cái gì cũng tốt, nhưng vì toàn là tuyết nên hoa ít màu. Cô ấy và ta giống nhau, hẳn là chưa từng nhìn thấy đoá hoa nào đẹp như thế này… Đáng tiếc, mang về Vân Đô cũng sẽ bị lạnh chết, không nở hoa được, thôi bỏ đi, nhìn xem là được rồi.”



Nhạc Hoành hiểu ý Vân Tu, cho nên chỉ “à” một tiếng, Vân Tu ngắt một đoá hoa mạn đà hứng thú ghé vào mũi ngửi. Nhạc Hoành đang định mắng hắn mấy câu, Vân Tu đã đưa đoá hoa đến trước mặt nàng.



“Quận chúa không tới được Ung Thành, cũng không thể nhìn thấy hoa mạn đà, không bằng…” Vân Tu nhếch miệng cười nói: “Thiếu phu nhân liền thay cô ấy nhận lấy, Vân Tu biết, cô thích màu đỏ.”



Nhạc Hoành cũng không chán ghét, thoải mái tiếp nhận đoá hoa, có vẻ hứng thú đùa: “Khi nào về gặp quận chúa, nhất định ta sẽ nói với cô ấy, có người nhớ rất kỹ những lời mà cô ấy từng nói, chôn sâu nơi đáy lòng, chưa bao giờ quên.”



Vân Tu đỏ mặt vội la lên: “Đưa đây, trả hoa mạn đà đây.”



Nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài, Ân Sùng Quyết đang nghỉ ngơi trong phòng cũng không nhịn được đẩy cửa sổ ra, thấy bên ngoài Nhạc Hoành tay cầm đoá hoa mạn đà sặc sỡ như ráng chiều, cười đến chói mắt, y phục màu hồng phấn toát lên dáng người yểu điệu, cho dù là thiếu phụ đang mang thai cũng vẫn động lòng người như trước đây.




Nhạc Hoành sao mà có thể chờ được, giơ tay lên môi huýt một tiếng sáo, Bạch Long ở chuồng ngựa phía sau nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân liền vui vẻ chạy tới, bờm ngựa vung vẩy cọ vào Nhạc Hoành tựa như là làm nũng vậy.



“Bạch Long, cùng ta đi đón Sài Chiêu.” Nhạc Hoành vô cùng thân thiết  cọ bờm ngựa, vuốt vuốt cái bụng đã hơi nhô lên, cẩn thận xoay người trèo lên lưng ngựa, kẹp chặt bụng ngựa chạy về phía ngoài thành.



Ngoài thành.



Sài Chiêu ngẩng đầu nhìn cổng Ung Thành cao ngất của Lương Quốc, chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy cờ hiệu là hình Đại Bàng của Sài gia Vân Đô, cười khẽ nói: “Tin tức thật là mau, có phải cờ thêu kỳ lân vàng chẳng được mấy ngày đã bị hạ xuống không?”



Ngô Tá cười ha ha nói: “Thiếu chủ nói chí phải, hôm trước vẫn là kỳ lân, nhưng hôm qua đã đổi thành đại bàng của Vân Đô chúng ta rồi, là quận mã gia, à nhầm à nhầm, là ý của phò mã gia. Thiếu chủ chớ trách, chuyện tốt tới bất ngờ, miệng Ngô Tá vẫn chưa quen, nay mai sẽ nhanh sửa thôi… mấy ngày nữa nhất định không sai lầm nữa.”



Sài Chiêu nhìn về phía Lý Trọng Nguyên đang quỳ rạp dưới đất vẫn chưa đứng dậy, nhảy khỏi lưng ngựa cúi người đỡ hắn dậy: “Trọng Nguyên, còn không mau đứng dậy.”



“Thuộc hạ không dám.” Lý Trọng Nguyên cúi đầu nói.



“Có gì không dám?” Sài Chiêu hỏi.



“Chuyện thuộc hạ từng làm, vương gia biết được nhất định là nổi trận lôi đình.” Lý Trọng Nguyên cúi đầu càng thấp hơn.



Sài Chiêu nâng cánh tay hơi lạnh của Lý Trọng Nguyên lên: “Có gì sai cũng đứng lên mà nói, đều là người một nhà, có cái gì mà không nói được? Đứng lên.”



Lý Trọng Nguyên chậm rãi đứng lên, thấy vẻ mặt đầy vui mừng của Sài Chiêu, trong lòng rối bời, không biết nên vui hay buồn.



Sài Chiêu đang muốn an ủi hắn thêm mấy câu, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa đơn độc từ trong thành vang đến, mắt xám sáng lên, cười ảo não nói: “Trong mình đang mang thai, lại vẫn ngang bướng không thay đổi như thế…”



“Sài Chiêu!”



Thân ảnh mà y nhớ nhung mặc áo màu vàng như ánh bình minh chói mắt, tiếng nói như chuông bạc không ngừng vang bên tai đã trở về, mắt thấy khuôn mặt kia càng lúc càng rõ ràng, Sài Chiêu kiêu ngạo mỉm cười, hận không thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng.