Săn Tim Nàng

Chương 88 : Nửa tỉnh nửa say

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


“Nam Cung Yến chết rồi?” Sài Tịnh cả kinh đứng lên. “Chuyện xảy ra khi nào? Chết như thế nào?”



Nô tỳ đến báo cáo tình hình quỳ xuống nói: “Bẩm công chúa, chắc là đêm qua… sáng nay khi người đưa đồ ăn sáng đến thì phát hiện thi thể đã lạnh cóng, thái y qua xem thì nói là… bị trúng kịch độc mà chết…”



“Bị trúng độc?” Sài Tịnh trợn đôi mắt hạnh, “Nam Cung Yến đã điên rồi, sao lại uống thuốc độc tự sát? Mà sao lại có thuốc độc?”



“Nô tỳ không biết...” Người hầu cuống quít cúi gằm đầu nói.



Cung Vĩnh Hạng.



Sài Tịnhxem xét kỹ đồ vật trong phòng, mắt dừng ở hộp bát bảo mở nắp trên bàn, chỉ vào phần điểm tâm còn lại nói: “Vĩnh Hạng không thiếu đồ ăn, nhưng đồ điểm tâm này ở đâu mà có?”



Người hầu xem qua nói: “Quả thật không phải đồ ở trong cung?”



Cô cô Như Ý chưởng sự cung hốt hoảng quỳ xuống đất nói: “Bẩm công chúa, đêm qua... Tô tiểu thư của Thái uý phủ đã tới. Thứ này, là do cô ta mang đến.”



“Tô Tinh Trúc?” Sài Tịnh hếch mặt nói: “Cô ta đến thăm “Nàng đến thăm Nam Cung Yến? Thái y, đi kiểm tra phần đồ ăn còn lại xem sao.”



Thái y cung kính nói: “Trước khi công chúa đến ty chức đã đem tất cả đồ ăn trong phòng kiểm tra một lượt, đồ ăn trong hộp này không có độc.” Thái y nhìn về phía cốc trà đã uống một nửa trên bàn, cúi người nói: “Thứ có độc là nước trà kia…”



Như Ý dập đầu sát đất nói: “Nô tỳ không biết gì cả! Nước trà? Nước trà là của cung Vĩnh Hạng, sao mà có vấn đề được?”



“Nước trà là của trong cung.” Sài Tịnh có chút đăm chiêu nói; “Cho dù Tô Tinh Trúc có tới thì cũng không có cách hạ độc vào trà... Có lẽ nào… Nam Cung Yến một mình nghĩ quẩn, cho nên tự tìm cái chết?”



Thái y nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Công chúa nói rất có ý, nước trà có kịch độc. Nam Cung Yến trưởng công chúa ở trong cung lâu năm, chuyện cất giấu thuốc độc cũng có thể xảy ra. Sợ thật sự là cô ta... Nhất thời nghĩ quẩn”



Như Ý thoáng thở phào một hơi nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.


“Ánh trăng tịch liêu, khiến lòng người tương tư. Phò mã gia đang nhớ tới người trong lòng sao?”



Lý Trọng Nguyên nhìn theo tiếng nói, thấy Nhạc Hoành tay cầm một cái lồng mỉm cười đến gần.



“Vương phi?” Lý Trọng Nguyên vội vàng bước tới. “Sao vương phi lại đến đây chứ?”



Nhạc Hoành buông đồ trong tay xuống, cúi người cười nói, “Thơm quá à, thực sự muốn ăn quá.”



Lí Trọng Nguyên cúi đầu nhìn lại, cả kinh nói: “Đây... Vương phi sao mà biết... Hôm nay là sinh nhật của ta?”



“Trước khi đi công chúa đã từng dặn dò ta ngày sinh nhật của phò mã, hôm nay Sài Chiêu lại nhắc với ta.” Nhạc Hoành cầm đũa lên đưa vào tay Lý Trọng Nguyên. “Đang trong lúc chinh chiến, sinh nhật của phò mã cũng không tiện làm rầm rộ, Sài Chiêu nói trước đây mỗi khi có sinh nhật ai trong số mấy người, Sài vương phủ sẽ nấu mì trường thọ để chúc mừng. A Hoành tay nghề không giỏi, cũng không thể làm ngon và đẹp được, nhưng là do chính tay ta làm, mong rằng phò mã không chê cười, nhân lúc còn nóng mau ăn đi thôi.”



Lý Trọng Nguyên nhận lấy đũ., “Trọng Nguyên thật diễm phúc, Vương phi có thai trong người còn phải phí công vì ta như vậy.”



Nhạc Hoành nháy mắt nói: “Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy, Phò mã gia cứ từ từ ăn.”



Nhìn theo bóng Nhạc Hoành rời đi, trong lòng Lý Trọng Nguyên cũng cảm ơn vạn lần, hạ đũa xuống gắp lên đưa vào miệng, vui sướng thưởng thức.



Bát còn chưa hạ xuống, Lý Trọng Nguyên đã mơ hồ cảm thấy ở bờ ao có ánh nến lẻ loi, quay đầu nhìn lại, ao lớn trong soái phủ, từ mạch nước phía sau viện chảy tới một chiếc đèn hoa đăng tinh tế.



Lý Trọng Nguyên ngây ngốc nhìn đèn hoa đăng theo dòng nước càng lúc càng gần, hai chân tựa như bị ma nhập, lập tức đi đến bên bờ nước, nhặt lên đèn hoa đăng đã sắp dạt vào bờ.



Dưới ngọn nến đang cháy, có một tờ giấy gấp gọn, Lý Trọng Nguyên không muốn nhìn, nhưng không nhịn nổi lại lấy ra, dưới ánh trăng sáng tỏ trong trẻo, khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên không biết phải làm sao.



“Trọng Nguyên hiểu được trái tim ta, chỉ hận tương tư mà không hẹn ước.”



Chia sẻ: Có liên quan