Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 1 : Gặp lần đầu đã ra tay

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Trong cuộc đời này, Thừa Tuyết chạm phải hai người đàn ông, lần lượt dính dáng vào hai người đàn ông này, làm cô không dứt ra được mà cũng không thể nào dứt ra.



Chạy trốn nhau cả một chặn đường dài rốt cục vẫn gặp lại nhau, là do trái đất tròn, chạy hết vòng tròn ấy lại quay về điểm xuất phát ban đầu, quay về quỹ đạo vốn có của nó.



Thừa Tuyết nói giữa bọn họ có một sợi chỉ buộc vào tim thỉnh thoảng lại siết thật chặt. Tuy nó rất mảnh, mảnh đến nỗi bình thường không thể cảm thận được, nhưng mỗi lần xiết chặt lại khiến người ta thấy nhói đau và nghẹt thở.



- - -



Tại một ngã rẽ, em đã gặp anh...



- - -



Bầu trời vào thu của se se vài cơn gió nhẹ, thổi qua làn tóc đen dài được buộc cao phía sau của cô gái.



Thừa Tuyết ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh mướt kia, mi mắt nhanh chóng hạ xuống, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một chút.



Ấy thế mà đã năm năm, thời gian chẳng bao giờ đợi con người và cũng chẳng khi nào buông tha con người cả.



Thừa Tuyết cúi đầu, nhìn con đường tấp nập xe chạy qua lại, nhìn từng tòa nhà cao tầng san sát nhau. Bầu trời vẫn như cũ, xã hội vẫn như thế, chỉ có Thừa Tuyết cô là đổi thay.



Nhớ lúc đó, cô là một nữ sinh hồn nhiên trong bộ váy cùng đôi giày búp bê, mái tóc dài xõa ra bay lượn trong không trung, dịu dàng mà cá tính. Bây giờ, chẳng bao giờ cô đụng đến váy, chỉ mặc chiếc áo rộng phùng phình với chiếc quần jeans dài, đôi giày thể thao kiểu nữ tính, mái tóc đã buộc cao lên.



Giá mà có thể quay lại thời lúc đó thì tốt biết mấy!!!



Thừa Tuyết kìm nén chua xót trong lòng, tiếp tục quải chiếc ba lô trên lưng bước đi. Cô dừng trước tòa nhà cao tầng phủ bên ngoài bằng lớp kính trong suốt, nhìn chữ "Ôn Thị" to lớn trên tòa nhà, sau đó bước vào trong.



Bảo vệ thấy cô vào, liền ngăn lại, hỏi cô có thiệp mời không? Thừa Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn bên trong, sau đó khẽ hé môi đáp: "Bạn tôi bên trong, là Ôn Hướng Luật."



Hai bảo vệ nhìn nhau một lát rồi cũng cho cô vào.



Thừa Tuyết gật đầu một cái, bước vào trong, cô đi dọc trên hành lang lát gạch trơn láng của tầng năm mươi, dừng chân trước cánh cửa rộng lớn, nhẹ nhàng mở ra.



Bên trong ánh sáng của những chiếc đèn chùm kiểu Ý phát ra thứ ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, khách khứa liếc ra cửa nhìn cô một cái, đáy mắt có chút xem thường, sau đó ngoảnh mặt tiếp tục vui vẻ cười nói.



Thừa Tuyết không mấy lạ, cô ăn mặc như vậy, ai mà lại chú ý chứ? Vậy cũng tốt, cô không muốn được chú ý tới, chỉ thêm rắc rối.



Thừa Tuyết đi đến bàn để rượu, cầm một ly rượu táo lên uống một ít. Vị cay xè của rượu, thơm tho của táo, chan hòa nơi cổ họng cô.



Hôm nay là lễ ra mắt bộ phim "Nhắm mắt lại và nói yêu em" do chính cô viết kịch bản, bởi vì cô là một biên kịch viên. Đây là bộ phim đầu tiên của cô, nên trong lòng có chút lo lắng và chờ mong.



-Thừa Tuyết, đã đến rồi sao?



Từ xa, một nam nhân cao lớn mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng bên trong, bước tới chỗ Thừa Tuyết. Khuôn mặt điển trai ưa nhìn, đôi mắt thoáng chút tia cười.



Người này là Ôn Hướng Luật, năm nay hai mươi lăm, là con trai của chủ tịch công ty điện ảnh Ôn Thị, cũng là công ty Thừa Tuyết đang làm.



-Mọi thứ đã xong hết rồi chứ?-Thừa Tuyết khóe môi kéo lên một đường, hỏi



-Đã xong hết, 9h sẽ bắt đầu, còn tới 10 phút nữa.-Hướng Luật gương mặt điềm nhiên, thoáng cười bên môi



-Như vậy thì tốt, cảm ơn anh Hướng Luật.-Thừa Tuyết trong lòng cảm kích, kịch bản này của cô được dựng thành phim đều nhờ Hướng Luật



-Em lại khách sáo nữa rồi, cứ như anh với em xa lạ lắm vậy.-Hướng Luật tỏ vẻ không vui



Thừa Tuyết không nói gì chỉ cười trừ.



Có người mời rượu Hướng Luật nên anh không thể đứng nói chuyện với Thừa Tuyết nữa. Một mình Thừa Tuyết đứng ở bàn để rượu, ánh mắt xinh đẹp đảo xung quanh.



Trong lòng cô đột nhiên bồn chồn khó chịu không thôi... dường như sắp có gì đó xảy ra.



Còn năm phút nữa buổi tiệc bắt đầu, trong phòng đột nhiên im ắng hẳn, không còn tiếng nói chuyện xôn xao lúc nãy.



Thừa Tuyết cảm thấy kì lạ, nhìn mọi người quanh mình, ai cũng hướng mắt ra ngoài cửa ra vào, ánh mắt có ngạc nhiên, có kiêng dè, có hâm mộ.



Thừa Tuyết di chuyển mắt nhìn theo hướng mọi người, sau một khắc, cả người cô cứng đờ, đáy mắt hiện rõ chấn động.



Vì sao... lại giống đến thế???



Đấy... đấy chẳng phải là....



Thừa Tuyết hơi thở bắt đầu rối loạn, ngực cô phập phồng lên xuống, lộ rõ không tin...



Người nam nhân ấy mặc bộ âu phục xám bạc, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc tỉ mỉ vô cùng, đôi mắt xanh lam thu mọi thứ trước mặt vào tầm mắt, môi mỏng hơi kéo lên một chút. Xung quanh nam nhân này, tản ra một là khí thế hơn người làm con người ta bức bách vô cùng, hai là hàn khí lạnh lẽo như băng.



Chỉ là ánh mắt xanh lam sáng quắc cùng thâm sâu khó có thể nắm bắt được.



Phía sau anh có một người con trai khác chỉ tầm thua anh một vài tuổi, khuôn mặt dễ nhìn nhưng tinh tế lại cũng lạnh như băng.



Thừa Tuyết hoàn toàn bị chấn kinh làm mất hết thần sắc, ánh mắt ngây dại, đưa tay lên che miệng mình.



Anh ấy... anh ấy... còn sống sao? Không phải, ánh mắt anh ấy, không lạnh lẽo như vậy? Cũng không có màu xanh lam... tất cả đều giống, duy nhất có đôi mắt kia.



-Ồ Phàm thiếu, sao cậu lại rãnh rỗi mà đến buổi ra phim mới nhỏ nhoi này của chúng tôi!?



Ôn Tầm, ba của Hướng Luật là người lên tiếng trước, người nam nhân trước mặt ông như "bá chủ" ở thành phố này, hôm nay lại đến đây, trong lòng Ôn Tầm không khỏi lo lắng.



-Ôn tổng chẳng nhẽ không chào đón tôi sao?



Nam nhân kéo khóe môi lên một chút, hoàn toàn lạnh lẽo.



-Ấy ấy, Phàm thiếu hiểu nhầm tôi rồi, tôi nào có ý đó.-Ôn Tầm vội vàng giải thích trên trán đã đổ đầy mồ hôi



Khí thế này, thật làm người ta bức bách!



-Tôi biết Ôn tổng sẽ không có ý đó. Mặc Phong, đem lên đây.-nam nhân lại lộ ra nụ cười lạnh băng



Mặc Phong - vệ sĩ thân cận của anh, cầm một chiếc hộp bằng nhung đỏ lớn đưa lên trước mặt Ôn Tầm.



-Phàm thiếu quá khách sáo rồi.-Ôn Tầm cầm hộp quà từ tay Mặc Phong, sau đó bảo phục vụ đem cất



-Chẳng lẽ Ôn tổng không muốn biết là gì bên trong sao?



-Là đồ của Phàm thiếu, chắc chắn không thể chê.



Nam nhân cũng chỉ nhếch môi một tí, sau đó sải bước chân dài ngồi vào ghế khách quí, hai chân vắt chéo, ngã người vào ghế chờ buổi lễ bắt đầu.



Trong lúc đó, Thừa Tuyết ánh mắt đen tuyền vẫn dán lên người anh, không hề chớp mắt, cô muốn nhìn rõ, rốt cục đây có phải là người đó hay không?



Rất giống, thực sự rất giống nhau... nếu ánh mắt xanh lam kia đổi thành màu xám tro thì cô tin rằng, đây là cùng một người.



Hướng Luật đã đứng cạnh Thừa Tuyết, thấy cô nhìn trân trân người nam nhân kia, liền hỏi cô: "Em quen anh ta sao?"



Thừa Tuyết lắc đầu, phải chi cô quen!??
Khiêm Lạc... cô nhớ anh, là nhớ đến không thể nào quên được, khắc ghi vào tận xương máu, mãi không lưu mờ.



Thừa Tuyết với tay kéo hộc tử của chiếc tủ đầu giường, lấy ra một khung ảnh.



Khuôn mặt Khiêm Lạc mờ mờ hiện ra giữa tấm ảnh đã phai màu nhưng vẫn còn rõ ràng.



Anh đã rời xa cô năm năm, nhưng những kỉ niệm của cả hai, cô không sao quên được, quan trọng hơn là khuôn mặt cùng những lời lẽ của anh nói với cô.



Cô chẳng qua cũng là một gái, cô muốn nói với anh, em nhớ anh đến nhường nào, nhưng mà lại không thể.



Ngày hôm đó, anh rời xa, mãi không quay về rồi.



--- Bar Louis ---



Dưới ánh đèn chớp nhoáng đủ màu sắc, là nơi những con người đang hòa mình trong dòng nhạc do DJ ở nơi cao nhất trên khán đài đem lại. Bar Louis chỉ duy nhất dành cho những kẻ lắm tiền, nếu là nghèo khổ thì có mơ cũng không thể vào đây.



Cậu ấm, cô chiêu hay những ông tai to có tiếng đều tụ họp nơi này, ăn chơi sa đọa. Duy cảnh sát không thể dẹp bar Louis.



Trên tầng cao của bar Louis, từ chiếc cửa kính bằng thủy tinh được làm bằng chất liệu đặc biệt, bên ngoài nhìn vào không được nhưng bên trong nhìn ra thì thấy toàn cảnh bar Louis bên dưới.



Ánh mắt Nhậm Tử Phàm lướt qua từng người trong bar, có kẻ nhảy theo dòng nhạc sôi động, có kẻ ngồi uống rượu ôm hôn với mấy nữ nhân viên "đặc biệt" ở đây, có kẻ thì chơi thuốc.



Một khi con người ta làm gì đều có lí do, một khi đã trở tay được, vùng dậy phản công được thì trả không chỉ một mà là gấp mười.



Con người Nhậm Tử Phàm có thù nhất phải trả, có oán nhất phải thanh lí xong.



-Mặc Phong, chuyện của hai người kia, ngươi làm xong chưa?



-Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ đã bồi thường khoản tiền cho họ, cũng đã nói với họ không được lại đóng phim của Ôn Thị.-Măc Phong đứng phía sau lưng Nhậm Tử Phàm, lời nói kính cẩn



Khởi Lạc vốn không đầu tư ngành giải trí, kí hợp đồng với hai diễn viên kia chỉ muốn công khai đối đầu với Ôn Thị, quan trọng hơn là cô gái kia.



Mặc Phong mặc dù không hiểu thiếu chủ hắn đang có dụng ý gì, nhưng mà hắn đã theo thiếu chủ năm năm rồi, cách làm việc của anh Mặc Phong hiểu rõ, không có lợi và lí do thì thiếu chủ hắn không ra tay. Nhưng điều hắn không hiểu nhất chính là, vì sao lần này lại là một cô gái?



-Mặc Phong, có biết thế nào là cảm giác tuyệt vọng nhất không?



Nhậm Tử Phàm thanh âm trầm thấp quay người đi đến tủ đựng rượu lấy chai rượu Brandy rót ra chiếc ly bằng thủy tinh.



-Thuộc hạ không biết.



-Chính là ước mơ của mình gần đạt được, lại trong chớp mất bị hủy hoại.



Mặc Phong nghe được trong giọng nói của anh thốt ra chất chứa toàn bi phẫn.



Nếu không bây giờ, Nhậm Tử Phàm cũng không rơi vào thế giới ngầm, là một ông trùm hắc đạo... mãi mãi không thể bước ra ánh sáng.



Nhậm Tử Phàm oán hận tay siết chặt ly rượu trong tay, chớp mắt chiếc ly vỡ ra thành từng mảnh.



Mặc Phong tuy đã thấy Nhậm Tử Phàm giết người nhưng hận ý không bao giờ thấy, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng không hề có cảm xúc gì. Mà bây giờ vẻ mặt Nhậm Tử Phàm hung hăng khát máu vô cùng.



*



Ngày hôm sau, Thừa Tuyết cùng Diệc Thuần đến studio tìm diễn viên nữ mà Diệc Thuần đã chọn được, Diệc Thuần bảo, cô ấy tên là Hỏa Mộc Ngân.



Thừa Tuyết cùng Vu Diệc Thuần ngồi ở ghế chờ, quản lý của Mộc Ngân khá dễ chịu nói chuyện với cả hai, nghe thử chuyện hợp đồng như thế nào.



-Chị Tiêu, ai đây?



Giọng nói phát ra rất êm tai, đối với Thừa Tuyết có chút quen thuộc, Thừa Tuyết quay đầu lại, đã thấy một nữ nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng hai bên vạt áo dài, chiếc quần jeans dài đang thịnh hành hiện nay. Mái tóc xoăn khúc đuôi thả ra tùy ý, đường nét trên mặt đều tinh tế lại xinh đẹp.



-Diệp Trà?-Thừa Tuyết đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực



-Tô Thừa Tuyết?-mày của Mộc Ngân nhíu lại, nhìn cô một lượt, ánh mắt lộ rõ xem thường



-Cậu đã thành diễn viên nổi tiếng rồi sao? Đúng như ý nguyện của cậu rồi.-Thừa Tuyết tâm tình vui vẻ hẳn



-Hai người quen sao?-Diệc Thuần cùng quản lí Tiêu hỏi



-Chúng tôi là bạn học năm cấp ba.-Tô Thừa Tuyết đáp



-Thừa Tuyết, cậu sao lại không theo đuổi ước mơ làm bác sĩ nữa, lại làm nhân viên cho Ôn Thị?



Khuôn mặt Thừa Tuyết cứng đờ, cứng ngắc nâng môi lên ra vẻ tự nhiên.



-Đột nhiên mình không thích làm bác sĩ nữa.



-Khiêm Lạc đâu? Anh ta lại nỡ cho cậu chạy bôn ba hay sao? Anh ta yêu cậu như vậy tôi cứ nghĩ sẽ giấu cậu ở trong nhà chứ? Anh ta hẳn rất đau lòng.



Nụ cười trào phúng của Mộc Ngân ngày càng nhiều.



Thừa Tuyết mím môi, hiềm khích giữa cô và Diệp Trà đến bao giờ mới kết thúc?



Khi ấy là năm lớp mười, vốn Thừa Tuyết và Diệp Trà tức Mộc Ngân bây giờ là bạn rất thân, chỉ vì Khiêm Lạc mà sinh ra hiểu lầm.



Thừa Tuyết không ngờ Diệp Trà thích Khiêm Lạc, mặc dù bên ngoài mỗi lần gặp anh, Diệp Trà đều cãi nhau với anh, khi ấy Diệp Trà thừa nhận với cô là thích Khiêm Lạc mà Khiêm Lạc hai ngày trước muốn cô làm bạn trai anh, cô cũng đã đồng ý.



Khi nghe Diệp Trà nói như, Thừa Tuyết muốn nói sự thật nhưng lại không có cơ hội, đến một tuần sau, khi Diệp Trà biết được, Diệp Trà đã rất tức giận, xem là cô cố ý làm như vậy, Diệp Trà liền cắt đứt tình bạn bè với cô, ý hận trong lòng Diệp Trà vẫn không nguôi.



-Diệp Trà, khi ấy...



-Khi ấy thế nào? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi cũng không nghĩ lại bị bạn của mình phản bội, chơi một vố. Tô Thừa Tuyết, cậu khi ấy đã quen Khiêm Lạc sao còn không nói để tôi như con ngốc mà chạy theo anh ta? Còn giả vờ tác hợp tôi và anh ta? Cậu đúng là lòng dạ hiểm ác.-Mộc Ngân trừng hai mắt, chán ghét nhìn cô



-Diệp Trà, không phải như cậu nghĩ...



-Tôi bây giờ là Mộc Ngân, không phải Diệp Trà ngu ngốc lúc trước, cậu xem bây giờ cậu thành ra gì, tôi phải nên cảm ơn cậu, nhờ cậu tôi mới có ngày hôm nay.-Mộc Ngân lửa hận lộ rõ ra, hận không thể tát cô một cái



Thừa Tuyết đau lòng nhìn Mộc Ngân.



-Chị Tiêu, hợp đồng này, em không đồng ý.-Mộc Ngân căm hờn nhìn cô một cái liền xách túi đeo kính râm vào bỏ đi



Khi lướt qua người cô, Mộc Ngân cũng như người xa lạ, dùng thái độ kiêu ngạo của một diễn viên mà lướt qua.



-Aiss... cái cô Mộc Ngân này, đúng là chảnh mà, vậy mà mọi người bảo cô ta thân thiện.-Diệc Thuần nhìn Mộc Ngân bỏ đi, trề môi nói



-Diệc Thuần, không phải Mộc Ngân chảnh, mà là tại mình cả. Đáng lẽ năm đó mình nên nói rõ ra.-Thừa Tuyết giọng nói vô lực, quải ba lô lên



-Vậy thì làm sao? Diễn viên nữ chỉ còn Mộc Ngân là hợp nhất thôi.



-Tìm người khác vậy.



Sau đó quải ba lô quay người đi. Diệc Thuần nhanh chóng đuổi theo Thừa Tuyết.