Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 28 : Mộ Dung Cảnh

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Mộ Dung Cảnh ngồi trên xe lăn nhưng không giống như những người tàn tật khác cảm thấy anh đáng thương, khí thế lại hơn người, nét cuồng ngạo không thể phủ nhận.



Một nam nhân mặc vest đen đứng phía sau đẩy xe lăn đến chỗ hai người kia.



Mộ Dung Cảnh là một nhà tài phiệt trẻ, năm nay hai mươi sáu nhưng rất có danh tiếng trên thương trường, tài sản của Mộ Dung Cảnh nếu so với Nhậm Tử Phàm hay Trình Ngụy chỉ thua có một phần bởi vì Mộ Dung Cảnh không kinh doanh cả về thế giới ngầm.



Mộ Dung Cảnh tính tình rất cuồng ngạo, chẳng kiêng kị nể mặt ai, ba của Mộ Dung Cảnh là Mộ Dung Khải - cũng một ông trùm trong giới hắc đạo, từng là Nhị lão của UP lúc ấy Mộ Dung Khải là bạn thân của Tôn Thúc.



Mộ Dung Cảnh ngược lại với ba mình không theo bước chân ông vào UP, vào xã hội đen, đặc biệt là Mộ Dung Cảnh rất ghét những người nằm trong hắc đạo, Mộ Dung Cảnh chính vì vậy trở thành một nhà tài phiệt làm ăn chân chính, không bao giờ nhúng tay vào thế giới ngầm, cũng như không làm ăn với bọn họ.



Hôm nay gặp mặt, cũng là lấy danh Phàm Thiếu và Trình Thiếu, hai vị tổng tài của hai tập đoàn lớn chứ không phải là lão đại hay Nhị thiếu kia.



-Mặc Hàng.



-Nin.



Lần lượt Mặc Hàng và Nin đặt lên bàn hai chiếc vali, mở ra bên trong toàn là những cọc tiền với mệnh giá 500.000 VND.



-Ý vậy là sao?-Mộ Dung Cảnh giả vờ không hiểu ý của cả hai nhìn hai chiếc vali



-Dự án xây dựng tòa cao ốc lần này của Cảnh thiếu, tôi muốn hợp tác.



Cả Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy đều đồng loạt lên tiếng.



-Dự án chỉ có một, hợp tác cũng chỉ một. Hai người như vậy chẳng phải đang làm khó tôi sao?-Mộ Dung Cảnh làm ra vẻ khó chọn lựa



-Tôi nghĩ Cảnh thiếu sẽ biết lựa chọn ai thích hợp nhất.-Nhậm Tử Phàm cười như có như không



-Cũng không phải xem ai là người đứng đầu UP, lựa chọn thích hợp gì chứ.-Mộ Dung Cảnh không hề khách sáo



Mặc Hàng nhíu mày, thấy Mộ Dung Cảnh lại dám ăn nói với Nhậm Tử Phàm thì tay hơi đưa đến thắt lưng. Nhậm Tử Phàm biết được liền đưa tay chặn lại.



-Đúng là sát thủ giỏi nhất UP, chỉ biết dùng súng giải quyết.-người nam nhân đứng phía sau Mộ Dung Cảnh khinh bỉ



-Tiêu Lặc, ngươi...-Mặc Hàng lạnh lùng nhìn Tiêu Lặc



-Tiêu Lặc, ngươi thật thất lễ.-Mộ Dung Cảnh như đang la trách Tiêu Lặc



-Thuộc hạ biết sai, Mặc Hàng, Tiêu Lặc tôi sai, tôi xin lỗi.-Tiêu Lặc nói, môi hơi nâng lên



Nhậm Tử Phàm biết rõ Mộ Dung Cảnh không tốt lành gì hắn ta chỉ đang dung túng thuộc hạ của mình, quả nhiên con người này ngoài ngông cuồng tự đại chính là ngạo mạn khỏi nói đến.



-Cảnh thiếu, bên chúng tôi đồng ý trích ra một tỷ để hợp tác dự án này.-Trình Ngụy hai tay đặt lên thành ghế, gõ vài nhịp nhẹ



-Chúng tôi không phải thiếu tiền.-Mộ Dung Cảnh khẽ nhún vai, hai tay đan lại đặt trên chiếc chân mình



-Dự án lần này một mình Cảnh thiếu đầu tư chưa chắc đã làm xong trong chỉ tiêu một tháng đặt ra, nếu chúng ta cùng hợp tác thì sẽ làm nhanh hơn, lợi nhuận sẽ cao hơn.-Trình Ngụy bị Mộ Dung Cảnh nói một câu, động tác ở tay dừng lại hơi siết chặt



Trình Ngụy dù sao cũng rất cuồng ngạo, chưa ai dám nói chuyện kiểu đó với anh.



-Như thế nào Cảnh thiếu mới chịu hợp tác?



-Nếu thu lợi về, tám hai.-Mộ Dung Cảnh gương mặt vẫn cuồng đại như cũ



-Cảnh thiếu tám, tôi hai?


Bà Phương biết nói thế nào cô cũng như vậy nên không nói thêm. Thừa Tuyết gọt xong trái cây thì rót nước cho bà lúc này mới phát hiện bình nước đã hết nên bảo bà đợi cô đi lấy nước một lát.



Thừa Tuyết đi xuống bình nước rót thêm nước. Đúng lúc có một cô gái đi tới.



-Em ngồi yên ở đây cho chị.



Cô gái hung dữ nói với người con trai ngồi trên hàng ghế, sau đó đi kêu y tá dẫn anh ta vào trị thương.



Thừa Tuyết nhìn thấy anh ta đều là thương tích sau một cuộc ẩu đả để lại bị ép vào trong chữa vết thương.



Thừa Tuyết cảm thấy đối với cô gái này rất dễ mến, liền cầm chiềc ly mũ rót một miếng nước đưa cho cô.



-Cô uống đi, trong cô có vẻ mệt.



Cô gái cũng rất dễ chịu liền mỉm cười nhận lấy ly nước uống một hơi.



-Em trai cô đánh nhau sao?-Thừa Tuyết hỏi



-Nó không phải em trai em. Nó là một thằng nhóc ranh, em là sinh viên năm hai nó năm nhất nên kêu em bằng chị.-cô gái thoải mái đáp



-Thì ra là vậy. Chúng ta có duyên như vậy có thể làm chị en không?



Không hiểu sao cô rất mến người con gái này.



-Được ạ. Em rất vui.



-Chị là Thừa Tuyết, em tên gì?



-Em tên...



-Chị... em xong rồi.



Cô gái đang nói thì người con trai lúc nãy đã điều trị xong bước ra kêu cô.



-Đã xong rồi sao? Doãn Tắc, nếu sau này em còn dám đánh nhau chị sẽ không nói chuyện với em.-cô gái cảnh cáo



-Chị... chị... tại Mộ...



-Em không làm gì được anh ta đâu. Tốt nhất nghe chị nếu không chị sẽ giận em.



-Được rồi, em không phải tiểu nhân không tính toán với anh ta nữa.-chàng trai xua tay



-Về thôi, chị không muốn ở đây hoài đâu.



Cô gái nói xong thì quay qua nhìn Thừa Tuyết, sau đó nở nụ cười tươi tắn: "Em là Hiểu Quân. Có duyên chúng ta gặp lại."



-Chào em. Có duyên sẽ gặp lại.



Thừa Tuyết cười đáp lại.



-Doãn Tắc, đi thôi.-Hiểu Quân kéo Doãn Tắc đi



Cậu Doãn Tắc kia so với Hiểu Quân thì giống chị em hơn, Doãn Tắc cao thua Hiểu Quân đến nửa cái đầu, bộ dáng rất giống đứa em trai ham chơi không hề chính chắn chút nào. Cậu ta đi bên cạnh Hiểu Quân không ngừng làm trò.



Thừa Tuyết khẽ nở nụ cười, nhìn bóng lưng hai người kia xa dần thì quay người cầm bình nước trở về phòng bệnh.