Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 3 : Lời tuyên bố của ma quỷ

Ngày đăng: 01:52 22/04/20


Thứ tôi muốn chính là mạng sống của cô.



- - -



Cảnh quay đầu tiên diễn ra khá thuận lợi, Hướng Luật giống như có tài diễn xuất trời phú mà Mộc Ngân diễn rất đạt, tính cách của Kỳ Hinh được Mộc Ngân diễn rất giống.



Xế chiều, tập hai cảnh mười lăm cũng diễn xong, Mộc Ngân cùng Hướng Luật đi thay trang phục, Thừa Tuyết mua nước mời đạo diễn cùng mấy người phụ giúp, miệng không ngừng nói cảm ơn.



Khi thấy Hướng Luật và Mộc Ngân đã thay đồ xong, Thừa Tuyết đưa nước đến trước mặt cả hai, Hướng Luật vui vẻ nhận lấy còn Mộc Ngân thì liếc nhìn chai nước một cái, rồi bước ngang qua người Thừa Tuyết.



-Chị Tiêu, em mệt rồi, chúng ta về thôi.-Mộc Ngân cầm túi xách hiệu lên, đeo chiếc kính râm vào nói



-Ừ. Chào mọi người, chúng tôi về trước, Thừa Tuyết chị về nhé.-chị Tiêu nói xong liền đuổi theo Mộc Ngân



Thừa Tuyết cười với chị Tiêu một cái, sau đó gục đầu môi chỉ hơi mân lên một chút, hai tay cầm chặt chai nước suối. Mộc Ngân đồng ý đóng bộ phim này, Thừa Tuyết cứ nghĩ cô và Mộc Ngân sẽ rút ngắn khoảng cách, nhưng mà thái độ của Mộc Ngân vẫn cứ như thế.



-Thừa Tuyết, Mộc Ngân không thích em sao?



Hướng Luật luôn cảm thấy Mộc Ngân có ác cảm với Thừa Tuyết, là dạng hận thù không dễ nguôi ngoay.



Thừa Tuyết chỉ cười không đáp lời.



Hướng Luật cũng không cưỡng ép nhiều, nhanh chóng nói sang chuyện khác.



-Cũng trễ rồi, em đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn.



-Em về nhà có thể tự ăn.-Thừa Tuyết từ chối



-Em ở nhà chỉ có một mình, ăn uống chắc chắn là mì gối. Như vậy sức khỏe làm sao tốt?-Hướng Luật quở trách



-Em... thôi được, anh cứ như ông cụ non vậy.



Thừa Tuyết biết cho dù mình có từ chối thì thể nào Hướng Luật cũng sẽ lôi cổ cô đi cho bằng được nếu không anh chắc chắn nói đến sáng cho cô nghe.



-Như vậy mới được. Em ra ngoài đứng đợi anh, anh đi lấy xe.



Hướng Luật ánh mắt trìu mến, sau khi căn dặn cô xong thì lấy chìa khóa xe ra đi vào bãi đỗ xe lấy xe.



Nhà hàng Victoria sang trọng nằm ở nơi sầm uất của thành phố, trời cũng đã sập tối, mảng rời đen bao phủ lên thành phố, ánh đèn rực rỡ thắp sáng lên, vô cùng hoa lệ.



Nhà hàng với nhiều tầng, mỗi tầng trang bày một phong cách riêng, Thừa Tuyết và Hướng Luật chọn tầng cao nhất, bởi vì tầng cao nhất thuận lợi cho việc nhìn ngắm cảnh thành phố và bầu trời đêm đầy sao.



Thừa Tuyết cùng Hướng Luật ngồi ở một bàn vuông trải khăn màu trắng ngà, trên bàn đặt hai chiếc ly cổ cao bằng thủy tinh và chai rượu Pháp, một bình hoa bằng thủy tinh cắm một cành hoa hồng đỏ rực, một bên là một giá đỡ ba cây đèn cầy sáp trắng thắp ngọn lửa sáng bừng.



Thừa Tuyết giở menu ra xem, Victoria là nhà hàng cao cấp nhất thành phố là thuộc sở hữu của Khởi Lạc, lúc đến đây Thừa Tuyết đã không đồng ý nhưng vì không muốn Hướng Luật phải lại đổi địa điểm nên đành miễn cưỡng vào đây ăn.



-Em ăn gì?-Hướng Luật đặt menu xuống bàn hỏi Thừa Tuyết



Món rẻ nhất cũng là 100 nghìn đồng, Thừa Tuyết chẳng qua là một biên kịch viên nhỏ nhoi, chi ra số tiền lớn như vậy để thỏa mãn cơn đói thà cô ra vỉa hè kêu một tô hoành thánh ăn còn có lí.
-Tô tiểu thư, bạn cô trở lại rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể nói chuyện thêm nữa, cáo từ.-Nhậm Tử Phàm vẫn nho nhã nhưng nghiêm lạnh như cũ, giống như lần đầu cô gặp anh, không hề có ý vị gì ngoài lãnh đạm



Nhậm Tử Phàm nói xong cũng không để ý tới sắc mặt Thừa Tuyết đã hiên ngang bước qua người cô, đi qua Hướng Luật cũng chỉ khẽ nhếch môi.



-Thừa Tuyết, Nhậm Tử Phàm nói gì với em thế? Anh ta có làm gì em không?-Hướng Luật vịn hai vai Thừa Tuyết



Hướng Luật cảm nhận được sự sỡ hãi trong lòng cô, bờ vai cô không ngừng run rẩy lên.



-Thừa Tuyết... Thừa Tuyết...



-Hướng, Hướng Luật... em muốn về nhà.



...



Cả đêm Thừa Tuyết đều trằn trọc không ngủ được, trong đầu cứ lẩn quẩn câu nói của Nhậm Tử Phàm, mãi đến ba giờ sáng cô mới chợp mắt được.



Bảy giờ sáng, Thừa Tuyết giật mình thức dậy, liền nghĩ đến câu nói kia của Nhậm Tử Phàm không biết chừng hôm nay xảy ra chuyện. Trong lòng vô cùng bất an, liền nhảy vọt xuống giường đi đến tủ quần áo chọn bừa một bộ rồi vào nhà tắm.



Qủa nhiên, trong lòng dự đoán trước sẽ có chuyện xảy ra, tự nói phải giữ bình tĩnh nhưng mà lại không thể.



Thừa Tuyết vừa khóa cửa nhà lại, tới trạm xe buýt bắt xe đến trường quay, Thừa Tuyết ngồi ở hàng ghế cuối, ngay bên cạnh là một ông bác ngoài năm mươi tuổi đang cầm tờ báo xem tin tức.



Thừa Tuyết vốn không thích đọc báo, chỉ có khi nào rãnh mới cầm quyển tạp chí nào đó lên xem, nên cũng không để ý đến tin tức trên tờ báo đó.



Đến chừng năm phút sau, ông bác mới lật tờ báo qua, miệng lại chậc lưỡi tiếc nuối, cũng nói ra một câu: "Đám trẻ bây giờ đúng là sa đọa, còn trẻ như vậy lại là diễn viên nổi tiếng không ngờ lại ăn chơi trác tán."



Thừa Tuyết cứ nghĩ ông bác này có tính giáo huấn, có lẽ xem nội dung gì đó không hay trong báo liền bắt đầu lên giọng người già.



-Này cô bé, cô tốt nhất đừng như đám trẻ hiện nay, tụ tập ăn chơi rồi sa vào nghiện ngập.-ông bác đột nhiên quay qua nói với cô



-Cháu đương nhiên biết rồi ạ.-Thừa Tuyết không lấy làm phiền ngược lại vui vẻ trả lời ông



-Cháu xem, cô Hỏa Mộc Ngân này lại chơi bạch phiến. Đúng là lãng phí tuổi trẻ.-ông bác lại một hồi chậc lưỡi



-Cái gì? Bác nói... là nữ diễn viên Hỏa Mộc Ngân?-Thừa Tuyết thần trí mơ hồ, không tin lời ông bác vừa nói



-Cô xem... có ảnh đây này, cô diễn viên này còn đang hít bạch phiến* đây.-ông bác sợ rằng cô không tin liền đưa tờ báo cho cô xem



Thừa Tuyết giựt lấy tờ báo, quả thật ngay trang giữa là hình ảnh của Mộc Ngân đang hít bạch phiến trong phòng V.I.P của quán bar Louis bị chụp lén lại. Vẻ mặt của Mộc Ngân khi ấy vô cùng sảng khoái.



Thừa Tuyết hai tay run rẩy, bar Louis là nơi rất phức tạp, Mộc Ngân vào đấy không dùng hàng cấm cũng bị nói này nọ, sự nghiệp của Mộc Ngân đang phát triển chỉ vì cái tin này thì chắc chắn sự nghiệp của Mộc Ngân sẽ bị hủy hoại hết.



-Dừng xe, bác tài cho tôi xuống xe.



Thừa Tuyết quăng trả tờ báo cho ông bác, liền lao khỏi ghế chạy tới trước. Không phải đây lại là trò của Nhậm Tử Phàm chứ? Nếu là anh, cô thật không nghĩ mình sẽ làm gì, anh có thể nhắm vào cô, nhưng những người bên cạnh cô thì không thể, tuyệt đối.



( Bạch phiến* hay hêrôin là một dược chất thuộc dạng opioid nhân tạo - bào chế bằng cách ghép axetyl vào morphin ).