Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 43 :

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Cô cảm thấy rất mệt mỏi, hơn bao giờ hết cô muốn ngủ một giấc thật sâu hôm sau tỉnh lại mọi chuyện xảy đều quên hết, giống như một cơn ác mộng, mơ thấy quên được.



-Tôi hỏi anh, vụ tai nạn làm tôi mất trí nhớ có hay không liên quan đến anh?



Anh lặng thinh, lực ở tay siết chặt không giấu tức giận mà là che giấu.



Cô cười thê lương, hỏi tiếp: "Anh cứu tôi có hay không liên quan đến chuyện anh giết chết ba tôi?"



Vẫn là im lặng đến ngạt thở, cô nghe được từng tiếng hít thở đầy nặng nề của anh.



Lòng chợt lạnh như băng, cả người như không còn sức lực nữa.



-Tất cả đều do anh sắp đặt. Giết ba tôi xong thì giết tôi nhưng kết quả tôi không chết chỉ bị mất trí. Anh lợi dụng tôi, làm tôi đau khổ sống trong sự dối trá. Có phải khi đã đạt được mong muốn anh sẽ lại tìm mẹ tôi?



Ánh mắt cô phủ đầy màn sương, hoàn toàn vô hồn.



-Không phải.



Ít nhất đây là điều anh có thể nói thật lòng. Anh không hề muốn vụ tai nạn đó xảy ra, cũng không muốn tìm đến mẹ cô.



Anh chấp nhận vụ tai nạn anh cũng có một phần trách nhiệm, nhưng chuyện đó anh không hề muốn xảy ra cũng như anh không định sẽ như vậy.



-Tôi không muốn nghe... bây giờ anh nói bất kì lời gì tôi cũng đều không tin.-cô giùng giằng



-Em cái gì cũng không nghe tôi nói, cái gì cũng không tin tôi.



Nếu cô không tin anh thì bây giờ cô đã không thất vọng về anh nhiều như vậy.



-Tôi rất mệt, tôi không muốn nhắc tới nữa.



Cô hất tay, quay người đi.



Còn chưa đi được hai bước Thừa Tuyết đã bị anh kéo lại, tay vòng quay eo cô xoay người cô lại. Còn chưa phản ứng thì một nụ hôn đã chuẩn xác hạ xuống môi cô.



Đầu óc có chút choáng váng, cô dùng tay đẩy anh ra, liên tục né tránh.



Anh giống như đang gặm nhắm con mồi, mà con mồi này lại là môi cô. Thừa Tuyết không hiểu sao lại khóc, cũng không rõ là vì cái gì. 



Bọn họ chỉ giỏi gây đau khổ cho nhau. Hoặc bọn họ, hoặc chỉ mình cô ...



Môi có chút mằn mặn, đánh mạnh vào tâm can cô, cứ thế mà đau lòng rơi lệ.



Anh dừng động tác lại, cảm nhận được nước mắt của cô. Bất ngờ. 



Anh đẩy cô ra, lạnh lùng quay người.



Thừa Tuyết vô lực ngồi bệt xuống bậc thang, tiếng khóc nức nở.



Người đã đi, không một lần quay đầu.



Nếu sớm biết kết quả sẽ thế này thì thà rằng không biết gì, không hỏi gì, không trách không oán hận.



Thu mình vào một góc, dựa vào thành cầu thang mà không ngừng rơi lệ.




Cô rụt cổ, cười hì hì nói: "Thật ra anh chịu khó một tí..."



-Em biết trước nay tôi không thích giải thích nhiều. Dù sao hiểu lầm của em về tôi cũng không chỉ có chuyện này.



-Xin lỗi mà.-Thừa Tuyết biết rõ anh còn giận liền làm như con mèo ngã đầu cọ cọ vào bờ vai anh



-Em giở trò gì vậy?



-Xin lỗi anh.-cô ngẩng đầu nhe răng cười sau đó lại tiếp tục làm con mèo nhỏ



-Khó chịu quá đi.-anh đẩy đẩy vai, môi nhàn nhạt cười



Hành động của cô giống hệt mấy con mèo nhỏ nịnh nọt chủ mình, làm anh nhớ đến câu: Con mèo nhỏ làm sai, cọ vào người chủ để lấy lòng. Mèo nhỏ ngoan ngoãn kêu meo, chủ nhân vui vẻ ôm nó vào lòng.



-Xin lỗi mà...



-Được được, mau dừng lại đi.



Anh dùng tay đẩy đầu cô ra.



-Sau này anh muốn quan tâm người ta thì đừng để trong lòng làm cho người ta hiểu lầm, còn nữa cách anh quan tâm người khác thật không đúng a.



-Không đúng gì chứ?-anh nhíu mày nhìn cô



-Không phải lúc nào cũng cứng rắn được lâu lâu mềm mỏng một chút, vì anh cứ cứng nhắc nên khi Mộ Dung lão gia nói bắt tôi, anh quan tâm nhưng lại làm như không, để Mộ Dung lão gia biết tôi không quan trọng mà thả tôi. Kết quả tôi vẫn bị quăng xuống biển đó thôi.



-Em trách tôi?



-Đương nhiên trách, nhưng mà nghĩ lại thì...-cô nói lại lắc đầu, cười đầy ngọt ngào



-Không phải phụ nữ thích kiểu quan tâm âm thầm hay sao?



-Gì chứ? Ai nói? Quan tâm phải theo trường hợp nào nên âm thầm nên biểu lộ.-cô bĩu môi



-Mẹ tôi nói.-anh nhoẻn miệng cười



-Hả?



Cô tròn mắt, lời nói cũng không nói ra được lời nào.



-Bà nói quan tâm người khác có rất nhiều cách cũng không cần phải cho người ta biết, miễn là trong lòng thật quan tâm đến người đó thôi.



Anh vừa nói vừa hồi tưởng lúc bà dịu dàng xoa đầu mình, bàn tay bà đầy ấm áp tình thương mẹ.



-Mẹ anh hẳn là người phụ nữ rất tốt.



-Với tôi không bất kì người phụ nữ nào tốt như bà.



Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau giật mình chợt nhớ đã không còn nữa chỉ là giấc mơ quá êm đềm trọn vẹn 1 vòng tay dịu êm...



Cô biết được tình cảm mà Nhậm Tử Phàm dành cho mẹ mình là sự tôn kính sâu sắc từ tận đáy lòng. Mà cô cũng như vậy.