Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 47 : Say rượu

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Thừa Tuyết mải mê nhảy cười nói vui vẻ với Hướng Luật không hay có ánh mắt chăm chú nhìn mình, ánh mắt rực lửa.



Nhạc đột ngột tắt, mọi người bị mất vui ồn ào phản ánh, Thừa Tuyết cũng mất hứng.



-Vào bàn ngồi uống rượu thôi.-Thừa Tuyết kéo tay Hướng Luật



-Cũng được. Mọi người vào thôi.



Mọi người đều quay lại bàn, tiếp tục uống rượu.



-Hay là chúng ta chơi trò chơi đi.-Diệc Thuần đề xuất



-Tôi phản đối.



Là ai bày trò chơi cũng được, nhưng Diệc Thuần thì không. Trò của Diệc Thuần không thể tốt lành được.



-Chỉ có mình cậu phản đối thôi. Đa số đều đồng ý.-Diệc Thuần ma ranh nói



-Chơi thế nào đây?-mọi người đều hứng thú tham gia



-Quay chai rượu, đầu rượu chĩa vào ai thì người đó uống một ly.



-Được đó.



Thừa Tuyết cảm thấy bản thân sắp có đại nạn, có cảm giác như người sẽ uống là mình.



Diệc Thuần quay chai rượu trên bàn, cô cầu mong trong lòng đừng cho nó chĩa ngay mình. Chai đang quay nhanh từ từ chậm lại, đầu chai chĩa thẳng vào cô.



-A, trúng Thừa Tuyết. Vậy thì mau uống đi.



-Uống đi, uống đi.



Có chơi thì có chịu, Thừa Tuyết giữ đúng quy tắc chơi cầm ly rượu uống cạn.



Lại tiếp tục chơi, Thừa Tuyết không nghĩ mình lại xui xẻo tiếp theo. Nhưng mà đáng tiếc chơi mười lần thì cô bị uống đến sáu lần. Hôm nay đúng là rất xui xẻo a.



Chiếc bàn bên kia hướng thẳng về phía bọn họ, Nhậm Tử Phàm cầm ly rượu Brandy chăm chăm nhìn Thừa Tuyết.



Kêu DJ tắt nhạc là anh, bởi vì anh không thích cô nhảy cùng người khác.



Ai mà biết cô lại chơi trò quay chai rượu bản thân cô còn uống rất nhiều, mặt mày cũng đỏ như trái cà chua chín.



Tửu lượng kém mà còn cố sức, anh thật vừa lo vừa giận.



-Thiếu chủ, có cần qua đó...



-Kệ cô ấy.-anh ngăn lời Mặc Phong lại



Rõ ràng là quan tâm, cớ sao cứ giả vờ hờ hững. Như vậy chẳng khác nào tự làm khổ mình.



Thừa Tuyết không chơi nữa lắc lắc tay, cô đã uống rất nhiều rồi rượu lại mạnh như vậy, mặt mày cũng nóng ran, đầu óc quay cuồng, cổ họng cay xè mà bao tử thì lại quặng lên có cảm giác buồn nôn.



-Không chơi nữa, không chơi nữa.



-Thừa Tuyết, cậu say rồi.-Diệc Thuần cũng có uống nhưng ít hơn, mặt chỉ hơi đỏ



-Thừa Tuyết, anh đưa em về.-Hướng Luật đỡ lấy cô



-Phải rồi, Ôn trưởng phòng đưa Thừa Tuyết về đi.-mọi người cũng kêu anh đưa cô về
-Con gái gì mà bướng dữ vậy.



Mặc Phong thiệt sự là chịu thua tính ương ngạnh này của Diệc Thuần.



-Bỏ ra, bỏ ra, bỏ ra.



Diệc Thuần la hét um sùm không để Mặc Phong kéo mình, làm cho mọi người qua đường cũng dừng chân lại nhìn cả hai.



-Đừng um sùm nữa.



-Anh buông tôi ra.



Diệc Thuần giãy nãy ngồi bệt xuống đất không chịu đi.



-Cô mau đứng lên.



-Không muốn.



Mặc Phong hết cách với cô, nhìn thấy mọi người bàn tán còn nói là anh phụ bạc hoặc nói anh này nọ không tốt thì bực bội.



-Tôi mặc kệ cô.



Mặc Phong không thèm đếm xỉa tới Diệc Thuần quay người bỏ đi.



-Sao lại để cô ấy ở đây một mình chứ?



-Anh mau dỗ cô ấy đi chứ?



Mặc Phong đi còn chưa được ba bước đã bị những lời dèm pha của mọi người xung quanh giữ chân lại.



-Diệc Thuần, sao lại ngồi ở đây?



Mặc Phong quay người lại đã thấy bên cạnh Diệc Thuần là Nhất Duy.



-Nhất Duy, sao anh ở đây?



-Anh vừa làm về chạy ngang qua nhìn thấy bên đường đông người bu lại còn tưởng có gì vui không ngờ là em.



Nhất Duy nhìn lên thấy Mặc Phong đứng đó thì gật đầu một cái: "Mặc phó tổng anh cũng ở đây sao?"



-Phải, nếu anh đã đến thì trông chừng cô ta đi.



Mặc Phong như không quan tâm đến giao Diệc Thuần cho Nhất Duy.



Đến khi yếu đuối lại không thể để cho ai biết, chỉ có thể giả vờ cứng rắn, có lẽ do trước nay đều tỏ ra mạnh mẽ hóa ra lại thành thói quen.



Vu Diệc Thuần cô sai lầm nhất chính là biết rõ mọi thứ lại không nỡ lòng từ bỏ.



-Diệc Thuần, anh đưa em về.



-Nhất Duy...



Hóa ra trong cuộc đời cũng có lúc phải thế này, giữa hai người đàn ông dù muốn hay không bạn chỉ có thể dựa vào người bạn không yêu.



Tình yêu luôn là một trò đùa...



-Nhất Duy, em thích anh.