Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 58 : Đánh mất

Ngày đăng: 01:53 22/04/20


Buổi tối, Nhậm Tử Phàm trở về Hàn Lâm, anh lên phòng mình tắm rửa xong thì một lúc lâu mới đi sang phòng Thừa Tuyết.



Tâm trạng anh có chút nặng nề!



Thừa Tuyết nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì hai tay nắm chặt.



Bên giường lún sâu xuống tay cô càng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt.



Anh nhìn xuống tay cô nắm lại thì dùng tay nắm lấy gỡ ra.



-Vẫn chưa ngủ sao?



Anh nhẹ giọng, gỡ tay cô ra xong thì đặt lại xuống giường.



Cô mím môi, do dự một lát thì nói: "Anh nên về phòng ngủ."



-Em chán ghét anh tới vậy sao?



Anh cười khổ, lúc trước là cô theo đuổi tình yêu của anh, bây giờ là anh van xin tình yêu của cô.



Lòng cô đau như có dao đâm vào, nhưng nghĩ đến những kế hoạch nhẫn tâm kia của anh lòng cô lại càng thắt chặt. So với yêu thì hận còn nhiều gấp trăm lần.



-Nếu em muốn giết chết anh, anh sẽ không oán hận. Đều là anh nợ em.



Tâm cô dao động mạnh mẽ, giống như bị một tảng đá đập trúng.



Cô giết anh chẳng khác nào giết đi chính mình nhưng mà cô không có lựa chọn nào khác.



-Sớm biết có ngày này thì sao lúc trước anh vẫn làm?



Anh không nghĩ sẽ có ngày mình cùng cô yêu nhau, nếu không có thù hận thì cũng nghĩ tới cô cùng Lạc yêu nhau, cô có khi đã là "em dâu" của anh.



Nhậm Tử Phàm thở dài rất khẽ lại lọt vào tai cô.



Cô cười chua xót: "Lúc đầu tôi không dám yêu anh, nhưng mà hôm nay tôi yêu anh được thì sẽ hận được."



-Vì sao em không thể tha thứ cho tôi?



Thù hận giữa bọn họ chẳng lẽ chưa đủ? Tình yêu của bọn họ chưa đủ để xóa bỏ thù hận này sao?



Ông trời thật biết cách trêu đùa bọn họ.



-Tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với anh.



-Thà rằng em giết tôi còn hơn em cứ căm hận tôi.



-Đàn ông các anh rất mau quên nhưng đáng tiếc phụ nữ chúng tôi nhớ rất lâu người làm bọn họ đau khổ. Nếu anh không còn gì nữa thì đừng làm phiền tôi, tôi phải ngủ.
-Tôi đưa em về, bằng không tôi lại đồn cảnh sát nữa.



-Anh... không cần. Dù có bị gì tôi cũng không gọi cho anh. Đồ máu lạnh.



-Em...



-Dừng xe.



-Em quậy đủ chưa?-anh thực sự bị cô chọc giận



-Dừng xe.



Ở bên cạnh kẻ lạnh lùng không biết tình cảm là gì như Mặc Hàng, thà là ở bên cạnh một con heo còn sung sướng hơn.



Mặc Hàng cho xe chạy vào lề, Tư Nguyên tức giận mở cửa xe.



Chỉ là còn chưa đụng tới cửa thì đã bị anh kéo lại. Một lực rất mạnh làm cô hoàn toàn bị anh kéo ngã về sau.



Anh ôm lấy cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Nó thật ấm áp.



-Khi nghe em bị bắt đến đồn cảnh sát anh như phát điên lên, anh lại càng tức giận khi nghe cảnh sát nói em như vậy. Lúc đó anh rất muốn an ủi em, ôm em nhưng mà ngoài nói mấy lời quát mắng ra thì anh không nói được gì nữa.



-Tư Nguyên, là anh làm em mất đi một gia đình, là anh làm em gặp nguy hiểm. Anh cảm nhận được sự dịu dàng cùng tình yêu của em nhưng mà anh cái gì cũng không nói ra được. Anh cô độc đã quá lâu rồi, nên cách nói yêu ai đó và quan tâm ai đó anh vẫn chưa làm được.



Tư Nguyên bị anh làm cho cảm động, không tự chủ mà rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tay anh.



-Em đang khóc sao? Đừng khóc, Tư Nguyên mà anh yêu thương là một người rất vui vẻ, có nụ cười thánh thiện nhất.



-Mặc Hàng, lúc nãy là anh nói thật sao? Có phải em mơ hay không?-Tư Nguyên quay người nhìn anh



-Không phải mơ. Anh và tình yêu của anh đều là thật.-Mặc Hàng vươn tay lau lấy nước mắt cô



-Vậy mà lúc nãy em còn nghĩ sống với heo còn tốt hơn anh? Xem ra em sai rồi. Mặc Hàng, em yêu anh.



Tư Nguyên chủ động ôm lấy cổ anh, nghiêng người hôn lên môi anh thật nhẹ.



-Anh ở chỗ nào không bằng heo chứ?-anh cúi đầu hỏi cô



-Anh hơn nó.-cô mỉm cười ngọt ngào lắc đầu nói



-Anh yêu em.



Mặc Hàng lâu lắm rồi mới cảm nhận được mùi vị hạnh phúc, anh ôm chầm lấy cô đặt lên môi là một nụ hôn ngọt ngào.



Tình yêu đơn giản chính là, bọn họ có thể ở bên nhau.