Sát Nhân Vô Xá

Chương 1 : Bán thân

Ngày đăng: 22:20 21/04/20


“Này, đây là hai mươi lượng bạc, ngươi cầm lấy, người tiền hai bên đã thỏa thuận xong, từ nay về sau hài tử này cùng ngươi, Triệu lão nhị không còn quan hệ gì.”



Ta nhìn lão bản trước mắt bộ dạng mập mạp giàu có đem hai khối trắng trắng gì đó đưa cho cha mẹ, còn cha mẹ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên đều là vui sướng và phấn khởi, ta nhớ rõ ánh mắt này, trước đó không lâu cha ta lừa Triệu đại thúc sát vách ba văn tiền, trong mắt đều là ánh sáng quen thuộc kia, ta có chút sợ, nhẹ nhàng kéo vạt áo mẹ.



“Nương…”



“Ai nha, chớ quấy rầy, nương đang vội, đứa nhỏ này, trước khi đi cũng không cho ta một chút thảnh thơi nào.”



Ta thấy mẹ nhìn chằm chằm vào hai khối đá nhỏ trắng trắng không rời, không rõ khối đá có chỗ nào đẹp, cũng không phải bánh màn thầu hay bánh nướng, còn có thể ăn đỡ đói.



Lão bản giàu có kia đưa tay lôi ta từ phía sau mẹ ra dặn: “Ngươi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Triệu Tiểu Phi. Ngươi đã ký văn tự bán đứt, vào Mộ Dung gia, ngươi sau này gọi là Mộ Dung Tiểu Phi, rõ chưa?



Ta không rõ Triệu Tiểu Phi và Mộ Dung Tiểu Phi khác nhau thế nào, cũng không hiểu cái gì gọi là văn tự bán đứt, nhưng lão bản giàu có lúc nói chuyện cái mặt to mập cứ run lên làm ta sợ, ta cố hết sức hất tay lão ra, vừa trốn sau mẹ, vừa níu chặt váy của nàng nói: “Nương, chúng ta trở về đi, ở đây thật nhiều người, con sợ…”



Đây là lần đầu tiên vào thành, vốn nương nói mang ta vào thành sẽ mua bánh mật cho ăn, thế nhưng bánh mật đâu không thấy, ta lại bị trực tiếp đưa đến một bức tường bao thật cao, sau đó gặp được vị lão bản giàu có này, sau khi lão thấy ta hình như rất kinh ngạc, kéo ta lại xem trái xem phải, xem kỹ nửa ngày mới nói: “Nhiều năm như thế, có chút nhớ không rõ, hình như lớn lên có vài phần giống…”



Lão như thế làm ta tự nhiên nhớ tới trước đây Triệu đại thúc bán heo, ánh mắt người tiểu thương cũng nhìn chằm chằm con heo thế kia.



Ta chỉ biết mẹ chính là gạt người, cho tới bây giờ ăn ngon chơi vui cũng đều là bọn đệ đệ, làm sao đến phiên ta?



Ta không muốn bị bán, ta không muốn làm vợ của heo.



Càng ngày càng lùi về phía sau mẹ, cuối cùng chọc giận cha, lão mắng chửi ầm ĩ câu gì đó, một tay kéo ta từ phía sau mẹ ra, sau đó đạp vào mông ta một cước mắng: “Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, ta nuôi ngươi như thế, ngươi bây giờ giúp ta kiếm bạc có gì sai, ngươi lại ầm ĩ, có tin ta cho ngươi một trận hay không?”



Ta lập tức ngậm miệng lại. Nhớ mấy ngày trước vì ăn vụng một ít cơm thừa trong bát của đệ đệ, bị cha cầm gậy đánh, thật là đau, ta không muốn lại bị một lần nữa, thế nhưng cha vẫn vung bàn tay to lớn giáng xuống, ta sợ không dám động, chỉ rụt đầu nhắm chặt hai mắt.



Nhưng cái tát không rơi xuống, ta mở mắt ra, thấy tay cha bị lão bản giàu có giữ lại, lão lạnh lùng nói: “Triệu lão nhị, tiền ta đã đưa, đứa bé này giờ là người của Mộ Dung gia, ngươi có mấy lá gan, còn dám ra tay động thủ?”
Tiền thúc mang theo ta đi tới đi lui ở hành lang dài, đầu của ta cũng bị lão làm cho hôn mê. Thỉnh thoảng có người đi qua, gặp chúng ta thì dừng lại hành lễ với Tiền thúc, thế nhưng Tiền thúc chỉ hơi hừm một tiếng, cước bộ cũng không dừng lại, xem ra ở đây địa vị Tiền thúc hẳn rất cao, ta càng thấy Tiền thúc thật là uy phong, lão mập mạp cũng thật đáng yêu.



“Từ hôm nay trở đi, ngươi hỗ trợ làm việc tại trù phòng. Trù phòng cũng không có việc gì to tát, đơn giản như nhặt rau, rửa rau, làm mấy việc đại trù sai bảo, ta xem ngươi nhỏ người cũng không làm được việc nặng nhọc như chẻ củi.”



Ta vừa nghe, cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Chỉ đơn giản thế sao? Tuy rằng ta thoạt nhìn gầy teo, không được mấy cân, nhưng làm việc đều rất nghiêm túc, trước đây ở nhà, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi làm việc. Không muốn bị Tiền thúc khinh thường, ta vội vàng nói: “Ta…”



Tiền thúc vung tay vỗ nhẹ sau đầu ta một cái, trách mắng: “Cái gì ta với không ta, phải xưng là nô tài! Sau này nếu như trước mặt chủ tử xưng ta là ăn roi!”



Vỗ chẳng đau chút nào, hơn nữa tay Tiền thúc toàn thịt làm ta cảm thấy rất thoải mái, ta ngẩng ngẩng đầu nhìn, hỏi lão, “Ta là nô tài phải không?”



Tiền thúc cười mắng, “Ngươi thật đúng là ngu xuẩn a, không được xưng “ta”, phải xưng là “nô tài”. Nhớ kỹ, việc này rất quan trọng.”



“Vậy trừ cho ăn roi ra, có cho ăn cơm không?” Kỳ thực ta bị đánh vài cái cũng chẳng sao, ở nhà bình thường đều bị cha đánh, có thể quen rồi, cái loại này nhịn đau một chút là xong, nhưng cảm giác đói bụng thì thật khó chịu.



Tiền thúc không đáp, lại lẩm bẩm: “Quả nhiên là một tên ngu ngốc, chỉ biết có ăn thôi.”



Vừa nói chuyện, chúng ta đi qua một cửa nguyệt, đúng lúc có một người vội vã đi tới trước mặt, ta bị Tiền thúc lôi đi quá nhanh, chân không kịp ngừng lại, liền cứ thế đụng vào ngực người kia.



Đau quá, ta sờ chỗ đầu bị đụng, ngẩng đầu lên.



“Lão trang chủ…! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có kinh động đến lão nhân gia ngài không?!” Tiền thúc thật không ngờ lại đụng phải người này, nhất thời đổi sắc mặt, đem ta kéo sang một bên, liên tục hướng người kia khom lưng xin lỗi.



Lão trang chủ? Thoạt nhìn địa vị hình như cao hơn Tiền thúc nhỉ…



Hết chapter 1