Sát Sở

Chương 1 : Một bài ca tịch mịch thê lương mà u mỹ

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Thôi Lược Thương đang uống rượu.



Thời tiết nóng bức. Nóng đến mức mặt đường bốc lên một làn sương mờ mờ. Người kéo xe, người đi đường, người bán hàng, người cưỡi ngựa, người dắt lừa, người từ phương xa đến ... tất cả đều đi trong hơi nóng ngùn ngụt, tấp nập hối hả như những con sâu non đang bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt. Ai ai cũng chỉ muốn bước nhanh vài bước, sớm vào quán trà của dịch trạm để tránh đi cái nóng hung hãn ngoài kia.



Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng bên trong quán trà lại đặc biệt mát mẻ.



Thôi Lược Thương dùng cặp mắt ngà ngà say nhìn ra ngoài một hồi, trong lòng thầm nghĩ:



“Đại địa thương sinh, có ai không thê thảm? Có ai không hèn nhát ngu si? Ai cũng đang đi trên con đường của mình. Chỉ có điều xem con đường đó có dễ đi hay không?



Cảnh vật bên đường thế nào? Mưa gió ra sao mà thôi”.



Gã lại tiếp tục uống rượu của gã.



Gã vốn là con sâu rượu, nhưng hôm nay gã không uống nhiều.



Bởi vì đi thêm ba mươi dặm nữa chính là thành Lạc Dương.



Lần này gã đi là để điều tra vụ án cái chết của Mạnh Tùy Viên. Gã phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, vì thế gã không thể uống cho thống khoái, không thể uống say.



Kỳ thực mọi người đều say, đâu cần mình mình tỉnh? Mọi người đều tỉnh, đâu cần phải tìm say? Trong cõi nhân gian say một chút đã sao, hơi say một chút, trời đất trong mắt chỉ là chuyện tìm kiếm cái thực trong cái hư, vừa như hư vừa như thực mà thôi.



Thôi Lược Thương đã đi mười mấy ngày đường, lại vừa uống vài bầu rượu nên có chút buồn ngủ, gã định gục xuống bàn nghỉ một lát ...



Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền lại như sấm động.



Hai đại hán mặc áo bó chẽn, cổ áo mở banh đang thúc ngựa chạy cuốn bụi mù mịt. Dù là giữa ban ngày, trên quan đạo nhưng cũng rất ít thấy những kình kỵ, tráng hán như vậy.



Nhìn hai đại hán phóng đi như tên bắn, có thể đoán định họ sẽ không dừng lại nghỉ ngơi ở dịch trạm. Bởi vì họ thúc ngựa quá nhanh nên những người đang đi về hướng quán trà ở trên đường, bất kể là đi về hướng thành môn hay ngược lại, đều sợ hãi tránh sang hai bên đường.



Cảnh này khiến khách nhân trong quán trà đều kinh hãi nhìn ra.



Thôi Lược Thương vốn định gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi chốc lát, lúc này cũng mở lớn cặp mắt âm trầm, nhướng mày nhìn ra bên ngoài, nhưng tư thế gục xuống bàn của gã vẫn không hề thay đổi.



Hai kỵ mã đã đến sát quán trà, người đi đường vội hò hét nhau tránh đường. Mấy con súc vật buộc cạnh quán trà cũng bị kinh động đến gõ móng liên hồi xuống đất.



Thôi Lược Thương không để ý đến hai kình trang đại hán cưỡi ngựa.



Gã phát hiện một người.



Một người đi đường.



Đó là một thanh niên thư sinh. Hắn ta mặc một chiếc áo trắng, một màu trắng thuần khiết. Từ xa nhìn lại, đúng là trắng còn hơn tuyết, áo trắng không dính bụi trần, sạch sẽ tựa như một dòng suối chảy từ thâm sơn u cốc ra vậy. Thôi Lược Thương vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy đây là một kẻ không bình thường.



Đây là ấn tượng đầu tiên của Thôi Lược Thương với Phương Tà Chân.



Hai con kiện mã đang phi vun vút, thì có một lão già gù lưng chầm chậm bước đi trên đường. Đúng lúc lão già sắp bị ngựa đạp phải thì bạch y thư sinh đã lao người ra nhanh như chớp. Sau đó đã thấy lão già đứng ở ven đường từ bao giờ, bên cạnh là gã bạch y thư sinh. Gã đang dìu lão đi. Lão già hết sức bình yên, bất quá trên mặt lão lộ ra thần sắc ngạc nhiên không hiểu gì hết cả.



Hai đại hán trên ngựa vì đang có việc gấp nên cũng không để ý tới chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt.



Không ai phát hiện trong cái sát na đó, có một thư sinh dáng vẻ yếu ớt, gió thổi cũng bay thi triển một loại khinh công tuyệt thế cứu lấy một nhân mạng trước mắt cả đám đông.



Ngoại trừ Thôi Lược Thương.



Gã phát hiện bạch y thư sinh trong nháy mắt đã thi triển khinh công.



Hơn nữa còn là một loại khinh công kinh thế hãi tục.




– Ngươi điếc à?



Đúng vào sát na bàn tay Hồng Tam Nhiệt tiếp xúc với bờ vai bạch y thư sinh thì Trì công tử chợt lớn giọng nói:



– Hồng tổng quản, ngươi định làm gì vậy?



Tuy là lời nói trách móc, song thanh âm vẫn thập phần ôn hòa dễ nghe.



Hồng Tam Nhiệt lập tức thu thế, quay đầu cung tay lại đáp:



– Bẩm công tử, chiếc bàn này sạch hơn một chút, bỉ chức nghĩ ...



Trì công tử nghểnh cổ nhìn bạch y thư sinh một lượt, chiếc cổ của y vừa trắng vừa thanh, cho dù là một tư thế không đẹp, song vẫn thập phần ưu nhã. Chỉ nghe y nói:



– Bất tất! Người ta đến trước, chỗ ngồi đưong nhiên là do y chiếm dụng. Chỗ này cũng đâu có bẩn, không cần làm phiền người ta làm gì.



Hồng Tam Nhiệt đáp:



– Dạ!



Đoạn quay người đi về chỗ ngồi.



Bạch y thư sinh cũng không đáp tạ, chỉ khe khẽ ngâm nga khúc nhạc của y.



Thôi Lược Thương lắng nghe, cảm thấy đây là một bài ca tịch mịch, thê lương mà u mỹ.



Đột nhiên lão chưởng quầy nói:



– Vị quan sai này, người không phải tìm Trì công tử sao? Vị này chính là ...



Đột nhiên, lời của lão bị cắt đoạn.



Tại trường phát sinh ra những biến hóa kinh thiên động địa.



Tất cả biến hóa đều diễn ra trong một sát na thời gian. Vừa rồi vẫn còn là những người đang ngồi uống trà giải khát tránh nắng, chớp mắt đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.



Thôi Lược Thương sớm đã dự liệu sẽ có chuyện xảy ra.



Nhưng gã quyết chẳng thể ngờ sự việc lại diễn ra mãnh liệt, kịch liệt, tráng liệt và thảm liệt đến như vậy.



Giọt máu đầu tiên là từ lão chưởng quầy kia chảy ra.



Lão chưởng quầy vừa lên tiếng, Trì công tử, Lưu Thị Chi, Hồng Tam Nhiệt đều không hẹn mà cùng quay đầu sang nhìn lão nhân quắc thước.



Lão nhân đó vốn đang đứng cạnh lão chưởng quầy.



Đột nhiên lão xuất đao.



Đao của lão giấu trong tay áo.



Lão không giống như bạt đao, mà chỉ như vung một sợi dây bạc, một tấm vải trắng lên. Cổ họng lão chưởng quầy liền bị cắt đoạn.



Vì lão xuất đao quá nhanh nên bất kỳ ai cũng không kịp cứu vãn hoặc giả ngăn cản.



Ngay cả bạch y thư sinh cũng khẽ chau mày.