Sát Sở

Chương 18 : Bích kiếm lam tinh

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Ánh sao tuy sáng, nhưng không chiếu rọi được phong sương của đời người.



Thế nhưng cho đến khi màn sương cuối cùng của đời người cũng tan biến đi, có phải chỉ còn lại duy nhất ánh sao, từ ngày đó đến giờ vẫn luôn huy hoàng sáng lạn.



Ánh sao sáng ngời mà tịch mịch.



Trái tim Nhan Tịch phập phồng theo ánh sao.



***



Đó có phải là ánh sao đã từng làm ấm áp khuôn mặt nàng? Bộ ngực nàng? Tại sao ánh sao đột nhiên lại xa dần xa dần về cõi vô biên? Tại sao đột nhiên lại như ở chân trời góc biển? Đột nhiên như ở trước mắt chỉ với tay ra là nắm được?



Phương Tà Chân xông vào màn sao dày đặc.



Tinh tinh tứ tán.



Kiếm quang đột phát.



Kiếm quang màu bích ngọc, phảng phất như một cỗ tiêu hồn, một mối tương tư, nhưng rất nhanh đã chuyển thành sát khí.



Sát ý đủ để quét sạch vạn vật.



Lối đánh này của Phương Tà Chân gần như là cách đánh của một kẻ điên, hơn nữa kẻ điên ấy còn không cần cả mạng.



Ai cũng biết những "ngôi sao" này đều không thể chạm vào được.



Lẽ nào Phương Tà Chân vì bi thương quá độ mà mất đi lý trí, vì phẫn nộ mà làm loạn tâm thần? Hay là trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, gã đã quyết định mạo hiểm đột phá vào nơi hung hiểm nhất? Không vào hổ huyệt làm sao bắt được hổ con?



Trung tâm của cơn bão lại chính là mắt bão bình lặng, chỉ có người dám xông pha vào hiểm nguy mới có thể vượt qua nguy hiểm, người không sợ chết trước giờ rất ít khi phải chết trước.



Hoặc giả là Phương Tà Chân thà chết cũng không chịu bỏ qua cho hung thủ?



Kiếm của gã vừa khởi thế, râu, lông mày, y phục của đối phương đều nhuộm một màu xanh ngọc bích.



Những ngôi sao cũng bị hút chặt vào thân kiếm.



Màu kiếm càng xanh hơn.



Trên bích kiếm khảm vạn điểm tinh tinh, phát ra ánh sáng màu lam lấp lánh.



Kiếm của gã huy ra, không những tán phát ra một lực sát thương cực lớn, mà còn phát ra một hấp lực cực mạnh. Những ám khí sáng lấp lánh như sao kia toàn bộ đều như sắt gặp từ thạch, dính chặt vào thân kiếm.



Chỉ có một mũi là ngoại lệ.



"Ngôi sao" ấy vào lúc Phương Tà Chân phản thân ứng địch mới vô thanh vô tức bắn ra, hòa vào màn tinh quang dày đặc, ánh lên ánh sáng thuần lam, xạ về phía Phương Tà Chân!



Khi Phương Tà Chân, vạn điểm tinh tinh đều như bị kình ngư hấp thủy hút chặt vào thần kiếm, điểm sáng đó đột nhiên gia tăng tốc độ, bắn về phía cổ họng Phương Tà Chân.



Lúc này, Tấn Thiết Thiền Trượng và Cửu Nhĩ Bát Hoàn Cư Nha Đao đã phát động thế công.



Bích kiếm càng sáng rực lên màu xanh ngọc.



Cả gian phòng như được nhuộm màu xanh.



Máu hồng vọt ra.



Máu bắn ra từ người gã hán tử sử Cửu Nhĩ Bát Hoàn Cư Nha Đao, y huy vũ đại đao, liên tiếp lộn bảy tám vòng trên không, bay ra bên ngoài hàng rào trúc rơi bịch xuống rồi không thấy bò dậy nữa.



Thâm bích chi kiếm dính máu vào, càng thêm sáng rực. Nếu như trước đây nó giống như một nữ tử ẩn mình trong khuê phòng thì nay đã biến thành một người thiếu phụ dung quang sáng ngời.



Nhưng vào lúc này, "ngôi sao" đó cũng bắn tới trước cổ họng của Phương Tà Chân, giờ khoảng cách đã rất gần. "Ngôi sao" đột nhiên phát ra tiếng rít sắc lạnh, dùng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được bắn tới, đồng thời, lam quang cũng đã đổi thành lệ quang.



Khi Phương Tà Chân phát giác ra, ám khí chỉ còn cách cổ họng gã một thốn bảy phân.



Gã vội vàng ngửa người ra, giống như eo lưng vừa bị chặt đứt vậy, điểm sáng lướt qua cổ họng gã, sượt qua thùy tai trái, bắn thẳng vào trong bếp.



Gã hán tử sử Tấn Thiết Thiền Trượng cùng lúc cũng bổ người tới, định cho Phương Tà Chân một đòn trí mạng.


Phương Tà Chân ngẩng đầu lên nhìn, người cũng hơi cảm thấy đầu váng mắt hoa.



Gã lập tức lên tiếng hỏi.



Hỏi một vấn đề quan trọng nhất:



– Cha và tiểu đệ của ta có phải do ngươi giết?



“Như nhau cả thôi”. Hồi Vạn Lôi hừ lạnh:



“Ai giết cũng thế thôi, ngươi đã là kẻ sắp chết, vô luận là ai sát tử bọn họ, đối với ngươi mà nói đều không có phân biệt”.



“Chỉ có một chuyện cần phân biệt”. Hồi Vạn Lôi nhấn mạnh:



“Ngươi, bắt buộc phải chết trong tay ta”.



Nói đến đây, y lại nhắc lại một lần nữa:



– Ta phải tự tay giết chết ngươi.



Phương Tà Chân liền hỏi:



– Tại sao?



Ánh mắt Hồi Vạn Lôi thoáng hiện nét bi phẫn:



– Tiểu Tuyệt là cháu ta, ta thương nó còn hơn cả đường chủ.



Miệng y giống như một hốc cây thủng, chỉ còn lại mấy chiếc răng vừa vàng vừa đen:



– Ta nhìn ngươi không thuận mắt. Ngươi tưởng rằng được mấy đại thế gia ở Lạc Dương này lôi kéo, mời gọi thì cao giá lắm đấy hả? Năm xưa khi chúng ta sáng lập Diệu Thủ Đường, không biết đã nếm bao khổ cực đắng cay, nhận bao vết thương lớn nhỏ mới có được địa vị của ngày hôm nay, ngươi là cái thá gì? Hừ, ta khinh! Ta phải giết ngươi!



Phương Tà Chân đột nhiên phát giác một chuyện.



Một chuyện khủng bố phi thường.



Một chuyện khiến gã cơ hồ sụp đổ, hoàn toàn mất đi hy vọng và ý chí chiến đấu.



Gã lập tức khống chế bản thân, ninh thần tịnh khí, không dám nghĩ tiếp tục nữa, mà lên tiếng hỏi ngược lại Hồi Vạn Lôi:



– Ngươi đã muốn giết ta, vừa nãy khi Phi Tinh Tử toàn lực xuất thủ, tại sao không ra tay hạ sát ta cho rồi?



“Ta đã kích một chưởng sau lưng ngươi, giờ ngươi cũng đã thọ thương, ta không tin ngươi có thể bay được lên trời?” Trên gương mặt thô lỗ của Hồi Vạn Lôi thoáng hiện vẻ giảo hoạt:



“Huống hồ, ta không thích Phi Tinh Tử. Thêm nữa, ta cũng muốn xem kiếm pháp của ngươi thế nào”.



“Thiết tưởng kiếm pháp của ngươi đã đạt đến mức ngưng thần phá không, kiếm khí sát địch bên ngoài mười bộ rồi. Đây có lẽ là Thiên Vấn Kiếm Pháp trong truyền thuyết đúng không?” Đôi mắt to lớn của Hồi Vạn Lôi nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trên tay Phương Tà Chân, hào quang trên kiếm đã tắt, hồi phục màu xanh ngọc bích ban đầu:



“Đây chính là Diệt Hồn kiếm phải không? Quả không hổ là một trong bát đại danh kiếm. Không có nó, e rằng Thiên Vấn Kiếm Khí và Tử Ngọ Tâm Triều Đại Pháp của ngươi cũng khó mà đạt được uy lực như vậy”.



Trong mắt y lộ ra vẻ tham lam:



– Có điều, sau một lát nữa, bảo kiếm này sẽ trở thành vật của ta rồi.



Phương Tà Chân nhìn lại thanh kiếm trên tay, đoạn ngẩng đầu lên nhìn trời, hít sâu một hơi nói:



– Ta cũng phải nói cho ngươi biết một chuyện.



Hồi Vạn Lôi nhìn gã.



“Vừa nãy ngươi không nắm lấy cơ hội giết ta”. Phương Tà Chân nói:



“Đó là ngươi tự tìm đường chết”.



Lời vừa dứt, Phương Tà Chân đã dùng toàn lực, toàn thân, toàn ý, toàn thần, toàn diện, phát động thế công.



Tấn công Hồi Vạn Lôi.