Sát Sở

Chương 22 : Tần thời minh nguyệt hán thời quan

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Phương Tà Chân thở dài nói:



– Kỳ thực, ta còn nợ đệ một ơn cứu mạng.



Trì Nhật Mộ đỏ mặt:



– Chuyện này xin đừng nhắc đến nữa. Ở ngoài thành Lạc Dương, huynh cũng đã cứu đệ một mạng ... Đệ cứ cảm thấy mình đã làm sai một chuyện, thấy rất có lỗi với Phương huynh.



Phương Tà Chân khẽ nhướng mày:



– Có chuyện gì?



“Nếu như ...”.Trì Nhật Mộ ngần ngừ:



“Nếu như đệ không cố gắng mời Phương huynh gia nhập Trì gia, có lẽ ... có lẽ người nhà Phương huynh sẽ không gặp phải tai ương như thế ...”.



“Nếu để ta tìm ra hung thủ sát hại gia gia và tiểu đệ, ta quyết không tha cho hắn!”.



Sát cơ hiện rõ trong ánh mắt Phương Tà Chân:



“Có điều, những chuyện này có lẽ là vận mệnh đã an bài, muốn tránh cũng tránh không nổi. Sớm biết thế này, chi bằng ta gia nhập Lan Đình từ sớm ... Hiện giờ, nói một câu thực lòng, ta cũng cần dựa vào thực lực của Trì gia để báo mối huyết hải thâm cừu này”.



Sắc mặt Trì Nhật Mộ có chút sợ hãi pha lẫn thẹn thùng, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi:



– . ....Huynh còn điều kiện gì nữa không?



Phương Tà Chân nghiêm nghị đáp:



– Ta làm việc tất phải hỏi ý kiến đệ trước, nhưng mong đệ để cho ta nắm thực quyền, khi cần thiết có thể tiền trảm hậu tấu. Đối với chuyện tổ chức nhân sự trong Lan Đình Trì phủ, đệ cho ta toàn diện cách tân, thay đổi cái cũ, lập nên cái mới.



Gã kiên quyết nói:



– Lan Đình sở dĩ không bằng người, bị Tiểu Bích Hồ và Diệu Thủ Đường chèn ép, nguyên nhân chủ yếu là do chưa thể tự cường, thân mang bách bệnh. Muốn thành đại nghiệp, muốn lập kỳ công, trước hết phải tự xét lại mình. Kết cấu của Trì phủ này đã quá mục nát, thương tật đầy mình, cần phải triệt để trị liệu mới được!



Trên mặt Trì Nhật Mộ lộ vẻ kính phục, dứt khoát nói:



– Được, chuyện làm cho Trì gia khởi tử hồi sanh này, đệ xin giao hết cho Phương huynh, Trì Nhật Mộ này còn sống ngày nào sẽ xả mệnh tương trợ ngày ấy.



Hai mắt Phương Tà Chân sáng rực.



Được người khác tín nhiệm là một chuyện rất đáng thỏa mãn.



Được người trọng dụng, càng là một chuyện khoái lạc.



Cả Phương Tà Chân cũng không ngoại lệ.



Gã ẩn thế, trốn tránh cuộc đời, nguyên cớ có lẽ là do không muốn bị cuốn vào những tranh đấu thị phi vô vị của người đời, nhưng nếu được người tín trọng, trong tay lại có quyền lực hô phong hoán vũ, có ai mà không đem một bầu nhiệt huyết, một thân bản lĩnh ra để đền đáp sự tín trọng đó?



– Ta còn một điều kiện nữa.



Phương Tà Chân đặc biệt trịnh trọng nói.



– Xin huynh cứ nói.



Trì Nhật Mộ cũng biết đây là một chuyện lớn.



“Nếu như tay chúng ta bị độc xà cắn phải, để trục độc trước tiên cần phải cho máu độc chảy hết ra ngoài. Giả dụ như chúng ta bị trúng độc tiễn, để trừ độc, trước tiên cần phải khoét chỗ thịt xung quanh vết thương rồi mới có thể trị liệu”. Phương Tà Chân lấy tỷ dụ trước rồi mới đi vào trọng điểm:



“Lan Đình Trì Gia sở dĩ không mạnh bằng người là vì máu ứ của chúng ta quá nhiều, bệnh tình trầm trọng, đến nỗi chất độc lan tràn, tích tụ càng lúc càng nhiều thêm, muốn triệt để thay đổi diện mạo Trì gia, trước tiên cần phải không sợ hy sinh, không tiếc trả giá”.



Trì Nhật Mộ thở dài một hơi, trong mắt lộ ra tia nhìn quyết đoán:



– Có Phương huynh tương trợ, đệ không sợ hy sinh, không tiếc trả giá.



Phương Tà Chân nhìn thẳng vào y:



– Đệ có quyết tâm không?



– Có!



Trì Nhật Mộ lập tức đáp lời.



– Đệ đủ can đảm chặt tay mình chứ?




Người đều ở nơi xa, rất xa, rất xa.



Dường như hôm nay những người không phải là nhân vật tham dự ước hẹn, không ai dám đến gần Tương Tư Đình, cũng có thể họ không thể đến gần.



Vậy thanh âm đó từ đâu truyền đến?



“Kỳ thực thí chủ không nên gọi là Tam Bất Sát”. Thất Phát Thiền Sư lại nói:



“Mà nên đổi thành Tam Bất Caí”. (Nd:



Ba cái không nên).



Thanh âm khàn khàn khó nghe đó hình như hơi kinh ngạc:



– Tại sao vậy?



– Chỉ trong mấy canh giờ mà thí chủ đã phạm phải ba điều không nên.



Thất Phát Thiền Sư cụp mi mắt lại nói:



– Thứ nhất, không nên một mình đi đối phó với Phương Tà Chân. Thứ hai, cuộc ước hẹn này không nên đến. Thứ ba ...



Lão nói đến đây thì chầm chậm hạ tay xuống, cho vào túi vải đeo trước ngực, mỉm cười nói:



– Thí chủ đã đến rồi thì cũng không nên đứng ở trên đầu bần tăng.



Chỉ thấy "vù" một tiếng, một cái đầu người xuất hiện trên mái hiên Tương Tư Đình thò vào trong quan sát, sau đó lại "vù" một tiếng nữa, người đã lộn nhào bay vào trong đình, là một người không có lông mày.



Người không có lông mày hừ lạnh một tiếng:



– Ta quên mất Nhất Phát Thần Thích danh chấn thiên hạ của Thất Phát Thiền Sư, đứng trên đầu đại sư mà không sợ trên người có thêm mấy cái lỗ nhỏ.



Từ vai đến eo lưng của Đoạn Mi Thạch vẫn còn quấn vải trắng, bên trên vẫn còn dấu máu.



– Nhưng tại sao đại sư biết ta đã cùng họ Phương kia giao thủ?



Thất Phát Thiền Sư cười cười nói:



– Thí chủ lại quên rồi, bần tăng là do Lan Đình Trì Gia từ xa mới đến.



Đoạn Mi Thạch cười khảy:



– Ta thật mau quên, Lan Đình Trì Gia không ngại đường xa vạn dặm, mới vị đại hòa thượng như ông đến để siêu độ cho chúng.



Thất Phát Thiền Sư không hề lấy đó làm giận:



– Thí chủ hà tất phải chọc tức người khác. Vết thương của thí chủ xem ra không nhẹ, hôm nay là cuộc hẹn do Du công tử thay danh bộ Truy Mệnh đặt ra, thí chủ đã là quý khách của Diệu Thủ Đường, hà tất phải đến đây làm gì?



Đoạn Mi Thạch cười lạnh:



– Ông cũng là thượng khách của Lan Đình Trì Gia, hà tất phải đến dự cuộc hẹn Tương Tư Đình của Du gia?



Thất Phát Thiền Sư nói:



– A di đà phật, bần tăng trước giờ chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, huyết án Mạnh thái thú bị diệt môn tuyệt đối chẳng liên quan đến bần tăng, bần tăng cũng muốn làm rõ chuyện này xem rốt cuộc là kẻ nào đã nhẫn tâm hạ độc thủ với toàn gia nhà họ Mạnh? Cơ hội tốt như vậy, tại sao bần tăng không đến chứ?



Trên mặt Đoạn Mi Thạch lại ẩn ẩn hiện hiện hai hàng lông mày mờ mờ:



– Nếu đã như vậy thì kẻ nào không dám đến cuộc hẹn ước Tương Tư Đình này, kẻ đó rất có thể là hung thủ ... Vì vậy trừ phi là bản thân đã làm ra chuyện xấu xa đó, bằng không thì chỉ cần có chân, ai cũng phải đến đây một chuyến.



Thất Phát Thiền Sư nói:



– Có điều, Truy Mệnh đã có thể khiến Du Ngọc Già phát anh hùng thiếp, truyền khắp hắc bạch lưỡng đạo, mời chúng ta đến đây nói chuyện, chỉ sợ vị danh bộ này sớm đã có tính toán, có biện pháp khiến cho hung thủ phải lộ hình lộ tướng, lẽ nào thí chủ không thấy lo lắng hay sao?



“Ta có gì mà phải lo lắng chứ?”. Đoạn Mi Thạch cười hăng hắc:



“Đại sư lẽ nào không thấy rốt cuộc là kẻ nào không đến ư?”.



Thất Phát Thiền Sư đột nhiên thở dài:



– Ai bảo là y không đến?